Từ nước ngoài trở về, việc đầu tiên Linh Tố làm là đến tìm dì Dương.
Dì Dương quan sát cô vài giây rồi nói, “Cháu đã đi gặp Tiêu Bá Bình rồi à?”
Linh Tố gật đầu: “Ông ấy đã nói hết với cháu rồi.”
“Vì thế nên trông cháu mới rầu rĩ buồn bã thế này?”
“Những điều cháu tin tưởng đã hoàn toàn đổ vỡ, nhất thời trở tay không kịp. Ông ấy đã ra đi ngay sau đó.”
“Thật tội nghiệp cháu quá.” Dì Dương ân cần ôm lấy cô, “Cháu không sao chứ?”
“Không sao ạ. Tang lễ sẽ được tổ chức vào ngày mai. Sẽ xuất hiện một đống họ hàng thân thích rồi đối tác làm ăn, cháu không thích khung cảnh đó, nên xin cáo từ về nước trước.”
“Anh Tiêu cũng xem như được nhắm mắt xuôi tay rồi.” Dì Dương cảm thán nói.
“Dì Dương, Tiêu tiên sinh muốn cháu đến hỏi dì, ông ấy nói dì biết nhiều hơn ông ấy.”
Dì Dương cười buồn: “Ta và ông ấy, kẻ tám lạng ngươi nửa cân.”
Linh Tố nghe mà lạnh người.
“Mẹ cháu kể, bà ấy đã nhặt được cháu tại phòng chờ tàu hỏa cửa đông của thành phố D. Lúc đầu còn tưởng là một gói đồ bị hành khách bỏ quên, lúc chạy đến gần mới biết là một đứa trẻ.”
Không biết cặp vợ chồng nào đã bỏ lại cô ở đó vào hai mươi bốn năm trước.
“Cháu còn nhớ ta từng nói Thẩm gia thực chất là một môn phái không?”
Linh Tố gật đầu.
“Dị năng do bẩm sinh mà có, nó rất hiếm khi di truyền,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-tinh-yeu-tro-thanh-niem-dau/2037872/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.