Chương trước
Chương sau
Sángsớm hôm sau, chuông báo thức kêu vài lần nhưng cả hai người không ai dậy được.
Sau đó,vẫn là Duyệt Tâm dụi mắt nhìn đồng hồ, cô vội vàng gọi Cố Nam: “Không kịp rồi,mau dậy thôi!”
Cố Namvội vàng tỉnh dậy, vừa mặc quần áo vừa trách móc Duyệt Tâm: “Sao không gọi anhdậy sớm một tí”.
DuyệtTâm không nói gì, lấy trong tủ lạnh ra một hộp sữa nhét vào cặp đựng giấy tờcủa Cố Nam.
DuyệtTâm đi làm muộn.
HànHiên tò mò nhìn vẻ thiếu ngủ của cô rồi hỏi: “Sao thế? Chị không khỏe à?”
Cô lắcđầu, vội vàng mở máy tính làm việc.
HànHiên nói với cô: “Sáng nay, tổng giám đốc Viên đích thân gọi điện tìm gặp chịhai lần. Còn nói hai người không quen nhau sao, chị muốn lừa em à?”
DuyệtTâm cảnh giác: “Tổng giám đốc Viên muốn tìm tôi có việc gì?”
HànHiên thấy thái độ đề phòng của cô, không nhịn được cười: “Lần trước có CASEphản hồi tốt muốn công ty chỉ đích danh chị làm tiếp.”
“Chỉ cóviệc này thôi sao?” Duyệt Tâm không yên tâm.
“Đươngnhiên.” Hàn Hiên như có tâm sự gì đó, quan sát Duyệt Tâm, thấy thái độ của côthay đổi liên tục, cậu nói tiếp: “Còn…”
Thầnkinh Duyệt Tâm vừa được thả lỏng lại trở nên căng thẳng: “Còn gì nữa?” Cô vộivàng hỏi.
“Côngty quyết định tháng sau đi chơi, tổng giám đốc hỏi nhóm chúng ta muốn đi đâu,có ý kiến gì khác không?”
Cô thởphào nhẹ nhõm nói với Hàn Hiên: “Đi đâu chơi thì để mấy thanh niên trẻ các cậuquyết định đi.”
Nhómcủa Duyệt Tâm ngoài Hàn Hiên còn có ba người khác.
HànHiên bĩu môi: “Nói có vẻ như chị đã già lắm rồi đấy.”
DuyệtTâm bắt đầu tập trung làm việc, không để ý đến Hàn Hiên nữa.
Mặc dùnhìn mặt cô có vẻ như đang rất chuyên tâm làm việc, thật ra trong lòng DuyệtTâm vẫn chưa bình tĩnh, cô cảm thấy sợ hãi kỳ lạ, nhưng sợ điều gì ngay cả bảnthân cô cũng không rõ.
Lúc ăncơm trưa cô không bước chân ra khỏi cửa văn phòng, chỉ điện thoại gọi một suấtăn nhanh.
Lúc HànHiên về, cậu mang cho cô một nửa chiếc bánh pizza, “Buổi trưa anh Viên mời emđi ăn, em phần cho chị.”
DuyệtTâm thấy lạ, vì sao Hàn Hiên luôn gọi Viên Nhược Hồng là anh?
Cô nói:“Có vẻ như cậu rất thân với tổng giám đốc mới đến!”
HànHiên bật cười, thấy xung quanh không có ai, cậu ghé tai Duyệt Tâm nói nhỏ:“Thật ra anh ấy là con trai của bác em, là anh họ của em và là cháu đằng ngoạicủa bố em.”
DuyệtTâm nghe xong chỉ cảm thấy đau đầu, không hiểu mối quan hệ này, nhưng ai là anhhọ của ai, ai là cháu đằng ngoại của ai cũng không có gì liên quan đến cô.
Cho đếnmột ngày thiết kế của nhóm Duyệt Tâm xuất hiện chênh lệch so với dự toán, cô bịViên Nhược Hồng gọi vào phòng tổng giám đốc.
Trướcđây Duyệt Tâm thường xuyên đến căn phòng này, cùng các lãnh đạo khác thảo luậnkhả năng thực hiện các phương án kế hoạch.
Nhưbình thường, cô rất bình tĩnh trình bày suy nghĩ của mình với tất cả mọi người,nhưng hôm nay Duyệt Tâm không tránh khỏi cảm giác lo lắng bất an, hoang mangngồi trước mặt Viên Nhược Hồng, không dám ngẩng đầu lên.
Thấy côgiống hệt một con nai co ro vì bị lạnh, Viên Nhược Hồng cảm thấy buồn cười: “CôHà, nhìn tại hạ đáng sợ thế sao? Ngay cả nhìn cũng không dám nhìn?”
DuyệtTâm vẫn giống như nhiều năm trước, lúc bị anh nhạo báng thường đỏ mặt, cô lắpbắp phủ nhận: “Không… không phải.”
“Khôngphải thì tốt.” Viên Nhược Hồng cầm chiếc bật lửa zippo trong tay nhưng khôngchâm thuốc.
DuyệtTâm nhận ra chiếc bật lửa đó, đó là món quà sinh nhật cô tặng cho Viên NhượcHồng mà cô cùng Thẩm Vĩ Vĩ đi chọn mua.
Cô đãdùng tiền lương đi làm của mình, rất đắt, lúc đó cô cảm thấy rất đau lòng.
Cuốicùng Vĩ Vĩ nói: “Tặng cho một người như anh ấy, đồ rẻ tiền anh ấy sẽ khôngdùng.”
Nhưngcuối cùng vẫn là đồ rẻ tiền vì sau đó Duyệt Tâm phát hiện ra, đồ của Viên NhượcHồng dùng toàn được tính bằng nghìn bằng vạn, liệu có thèm để ý đến một chiếczippo giá vài trăm nhân dân tệ không?
ThấyDuyệt Tâm lơ đãng, Viên Nhược Hồng thu lại thứ đồ chơi trong tay, nói với cô:“Phương án thiết kế đó không tồi, chỉ có điều tỷ lệ dự toán quá thấp, công tykhông thu được lợi nhuận.”
“Tôi sẽsửa ngay.” Duyệt Tâm sợ hãi và bối rối cầm lấy tờ bảng biểu rồi đứng dậy, đangđịnh đi thì bị Viên Nhược Hồng gọi lại.
“DuyệtTâm, cô hà tất phải sợ tôi như thế?”
“Tôi…”Duyệt Tâm không biết nên trả lời như thế nào.
ViênNhược Hồng đứng dậy, nhìn thẳng vào cô: “Trước khi về tôi biết cô đã kết hônrồi, tôi vô ý phá hoại hạnh phúc của cô, tôi…chỉ muốn làm ấm lại những kỷ niệmvui vẻ đã đánh mất của mình.”
“Tổnggiám đốc Viên, xin anh…”
“DuyệtTâm, không nên coi tôi là người ngoài như thế, tôi chỉ vọng chúng ta vẫn là bạnbè.”
“Không.”Duyệt Tâm khẽ lùi lại, “Đều đã trở thành quá khứ rồi, mong anh đừng nhắc đếnnhững chuyện đó nữa.”
“DuyệtTâm!” Anh vẫn không có cách nào ngăn mình tiến lại gần cô, muốn cảm nhận đượchương thơm đặc biệt trên người cô mà anh không thể tìm thấy ở người phụ nữkhác.
DuyệtTâm run rẩy, cô sắp không còn đường lùi nữa.
“DuyệtTâm, em tìm chị khắp nơi!” Hàn Hiên đột ngột chạy vào phòng tổng giám đốc, hétto.
Cậunhìn Viên Nhược Hồng rồi ngại ngùng chào: “Anh Viên, em tìm chị Duyệt Tâm cóchút việc.”
Khôngkhí trong phòng rất kỳ lạ, rốt cuộc Viên Nhược Hồng vẫn là người có kinh nghiệmxử lý tình huống nhiều hơn họ, anh nhìn Hàn Hiên, nhận ra sự dò xét và ngạcnhiên trong ánh mắt trong sáng của cậu ta.
ViênNhược Hồng quá hiểu tâm trạng này, đã từng có lúc, anh cũng nhìn một thứ tìnhcảm nào đó với ánh mắt như vậy.
“Cô Hà,cô đi làm việc của cô đi!” Anh không nói nhiều hơn, chỉ nhắc nhở em họ củamình, “Sau này vào phòng phải gõ cửa trước, biết không?”
Ở mộtmình cùng Viên Nhược Hồng khiến Duyệt Tâm khó xử, về phòng làm việc, cô bănkhoăn mãi một lúc mới nhớ ra lúc đó Hàn Hiên nói muốn tìm cô có việc.
“HànHiên, vừa rồi cậu tìm tôi có việc gì?” Cô vô cùng biết ơn Hàn Hiên vì đã giúpcô giải vây nên giọng nói trở nên dịu dàng.
HànHiên đang trồng rau trên trang Web giải trí, cậu ranh mãnh cười với cô: “Thậtra là không có chuyện gì, em chỉ muốn hỏi chị trưa muốn ăn gì để cùng đặt cơm.”
DuyệtTâm cười: “Giờ mới có mấy giờ mà đã muốn ăn cơm?”
Sau khiăn xong bữa trưa, Hàn Hiên cầm một bộ tú lơ khơ mới nhờ Duyệt Tâm dạy cậu cáchchơi thăng cấp.
DuyệtTâm nói: “Đây là trò chơi ai cũng biết, cậu học đại học mà chưa được phổ cậpsao?”
HànHiên lắc lắc đầu: “Hồi học đại học em bận nghiên cứu thi cử, không có thời gianchơi trò này!”
DuyệtTâm kiên nhẫn dạy cậu nguyên tắc chơi, cũng may khả năng lý giải vấn đề và lĩnhhội của cậu ấy rất tốt, cô chỉ nói một lượt cậu đã nhớ ngay, cậu còn gọi haingười khác đến chơi cùng khiến cho thời gian nghỉ trưa ở văn phòng rất huyênnáo vui vẻ.
Nhữnglúc như thế này, Duyệt Tâm cảm ơn Hàn Hiên từ tận đáy lòng, bởi vì có cậu ấy, ởcông ty cô mới không cảm thấy khó khăn như thế.
Buổichiều, Cố Nam gọi điện thoại cho Duyệt Tâm: “Hôm nay chúng ta cùng về bên mẹnhé, sinh nhật bố.”
“Vâng.”Duyệt Tâm hỏi tiếp, “Có cần em đặt bánh sinh nhật trước không?”
Cố Namnghĩ một lát rồi nói: “Không cần, anh có phiếu ưu đãi của Goldion, đi làm vềđến đó đổi trực tiếp là được.”
“Phiếuưu đãi lúc nào thế?” Duyệt Tâm nhớ phiếu ưu đãi công ty phát cho năm trước, côđưa cho Cố Nam để anh mua cho mẹ chồng những món ăn bà thích, có lẽ anh đã dùnghết rồi.
“Cáiđó…có người vừa tặng.” Cố Nam nói dối. Thật ra, anh không có phiếu ưu đãi nàocả, anh chỉ không muốn Duyệt Tâm tốn tiền mà thôi.
Lúc đilàm về, Duyệt Tâm vẫn đến Trương Nhất Nguyên mua cho bố chồng nửa cân chè, giákhông hề rẻ chút nào.
Bố chồngpha chè con dâu mua tặng, tấm tắc khen: “Trà mới phải không? Rất thơm. DuyệtTâm, sau này đừng mua thứ đắt tiền như thế này nữa.”
DuyệtTâm cười nói: “Bố thích là tốt rồi!”
“Sao CốNam vẫn chưa đến?”Ông chỉ gặp Duyệt Tâm mà không thấy Cố Nam liền hỏi.
“Anh ấyđi lấy bánh ga tô.” Duyệt Tâm thật thà đáp.
Mẹchồng thấy chồng nói chuyện với Duyệt Tâm, trừng mắt nhìn họ, bực bội nói:“Sao? Định ngồi đợi ăn sẵn sao?”
DuyệtTâm hoảng hốt vội vàng đứng dậy đi vào nhà bếp giúp một tay.
Taynghề nấu nướng của mẹ chồng không tồi, nhưng mọi việc trong bếp phải tuân theotrình tự, quy tắc của bà.
DuyệtTâm không được động tay vào nên giúp bà rửa nồi niêu bát đũa.
Mẹchồng nhìn Duyệt Tâm vẫn không thuận mắt, chỉ vào đũa cô rửa nói: “Sao lại đặtđồ như thế? Không có một quy tắc nào, ai lại đặt đũa đối diện với người thếkia?”
DuyệtTâm vội vàng lấy đũa xuống khỏi giá, đang định đặt vào trong ống đũa, mẹ chồnglại nói: “Vẫn chưa khô, để đũa vào trong ống để mốc lên à?”
DuyệtTâm không biết phải làm gì, cầm bát đũa không dám động đậy, “Vậy rốt cuộc làđặt ở đâu ạ?”
Mẹchồng liếc nhìn cô: “Làm ăn vụng về, không thoáng chút nào.”
DuyệtTâm chỉ biết lắng nghe mẹ chồng trách móc, không dám nói gì.
Cố Namvề thấy Duyệt Tâm đang ở trong bếp liền kéo cô ra ngoài: “Lại đây xem bánh anhmua cho bố, đẹp không?”
Lúc đó,suýt chút nữa Duyệt Tâm khóc òa lên, cô cố gắng kìm nén, không nhìn chiếc bánhga tô, nói đại một câu: “Cũng được.” Cô không dám nhìn Cố Nam, sợ rằng nếu bắtgặp ánh mắt của anh, cô sẽ khóc ngay trước mặt anh.
Cố Namnghĩ cô cố tình tỏ ra không vui, chau mày nói nhỏ: “Em có thái độ gì thế? Hômnay là sinh nhật của bố, sao em lại không nể mặt như thế? Hơn nữa bố đối xử vớiem rất tốt.”
DuyệtTâm vừa bị mẹ chồng mắng, giờ lại bị Cố Nam trách móc, trong lòng cảm thấykhông thoải mái. Cô không nói gì, cố gắng nhẫn nhịn, dù sao cũng là ngày sinhnhật bố chồng, cô không nên khóc lóc, càng không nên cãi nhau với Cố Nam.
Chỉ cóđiều cả buổi tối, Duyệt Tâm không hề nở một nụ cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.