DuyệtTâm tan làm rất muộn, giống như mọi khi, cô đến siêu thị mua thức ăn rồi về nhàchuẩn bị nấu cơm.
Khôngmay hôm nay mất điện, sống ở tầng 19, cô chỉ có thể leo lên từng bậc thang.
Đến cửanhà, Duyệt Tâm mệt gần như không chịu nổi, gọi điện thoại cho Cố Nam: “Toà nhàmình ở mất điện, một lát nữa anh hãy về nhà ăn cơm, nếu không leo cầu thang sẽrất mệt!”
Cố Namđang bận tiếp đón khách hàng nguời Pháp của công ty mãi không xong, nghe thấyDuyệt Tâm dặn dò như vậy càng cảm thấy khó chịu hơn, nói với vẻ hơi mất kiênnhẫn: “Tối nay anh không về nhà ăn cơm”
DuyệtTâm ngạc nhiên: “Ồ, vậy không cần lo phải leo cầu thang nữa…”
Tắtmáy, cô từ từ cất điện thoại đi.
DuyệtTâm dựa người vào cửa, một lát sau mới mở cửa bước vào nhà.
Vừa vàođến nơi, nhìn qua cửa sổ thấy trời nổi gió to, cô vội vàng ra ban công thu quầnáo. Bên ngoài ban công phơi chiếc áo sơ mi của Cố Nam, màu trắng sữa, đây làmàu Duyệt Tâm chọn cho anh.
Lúcgiặt quần áo, Duyệt Tâm đã phải dùng chất tẩy trắng xát vài lần lên cổ áo và cổtay mới có thể xóa đi những vết phấn son không rõ nguồn gốc đó.
Về điềunày, Cố Nam giải thích là do tiếp khách để cô không suy nghĩ nhiều.
DuyệtTâm tin Cố Nam, anh nói tiếp khách thì đúng là tiếp khách.
Côbiết, một người đàn ông lăn lộn bên ngoài xã hội không phải dễ dàng, không giaolưu tiếp khách có thể coi là một sự thất bại.
DuyệtTâm không muốn Cố Nam phật lòng, vì thế, cô luôn thực hiện bổn phận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-tinh-yeu-nhieu-hon-mot-chut/74307/quyen-1-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.