Chương trước
Chương sau
DuyệtTâm vỗ nhẹ lên ngực muốn làm cho tim mình đập chậm lại, mặt cô nóng bừng nhưlửa đốt, đầu óc rối tung.

Cô quênmất vì sao mình phải trốn chạy, cô chỉ nhớ câu nói đó của Viên Nhược Hồng:“Duyệt Tâm, hãy cho anh một cơ hội!”

Suýtchút nữa cô đã lao vào lòng anh.

Nhưngcũng đúng vào lúc đó, họ vẫn không thể đến với nhau, vào giây cuối cùng, côquay người bỏ chạy.

Chuôngđiện thoại không ngừng vang lên, hai lần trước cô đều không nghe. Tiếng chuôngvang lên như không có ý định dừng lại, cô không biết ai muộn như thế này màchưa ngủ, có thời gian rảnh rỗi gọi điện cho cô, cô cầm lên nhìn thấy hiện têncủa Cố Nam.

Côchuyển điện thoại sang chế độ rung rồi nhét vào túi xách.

Có lẽcô nên thay số điện thoại.

Vĩ Vĩvẫn chưa ngủ, một mình ngồi trong phòng khách nghe nhạc, thấy Duyệt Tâm về mớivươn vai nói: “Cứ nghĩ là các cậu phải ăn đến tận sáng tinh mơ.”

DuyệtTâm cười với vẻ xin lỗi rồi giải thích: “Có vài người đi với nhau, mình ngạinên không về trước.”

Vĩ Vĩgật đầu, nhìn điện thoại rồi nói: “Cố Nam nhà cậu gọi điện không dưới mười cuộcrồi, anh ấy hỏi vì sao cậu vẫn chưa về?”

DuyệtTâm chau mày, buồn bã nói: “Anh ấy tìm mình có chuyện gì không?”

Vĩ Vĩbĩu môi: “Không phải là kẻ thù, hà tất phải làm ầm ĩ lên như thế?”

Vi vậy,lúc chuông điện thoại vang lên một lần nữa, Duyệt Tâm nghe máy.

Cuốicùng Duyệt Tâm cũng nổi giận với Cố Nam, cô nôn nóng nói: “Cố Nam, chúng ta đãly hôn rồi, anh có thể để em sống yên ổn, đừng gọi điện cho em nữa được không?”

Cố Namim lặng một lát rồi tự cười mình: “Anh lo cho em suốt buổi tối, nghĩ em…”

“Nghĩem làm sao? Cho dù em thế nào cũng không liên quan đến anh, chúng ta đã ly hônrồi!” Cô nói rất rõ ràng, giọng điệu lạnh lùng.

Câu nóinày khiến cho Cố Nam tức giận: “Anh nghĩ em ở cùng người đàn ông có chút tiềnthối tha đó, quên mất bổn phận của mình!”

Tráitim Duyệt Tâm trở nên lạnh lẽo, những chuyện cũ hiện lên trong ký ức của cô, côchất vấn Cố Nam: “Bổn phận của em là gì? Anh cảm thấy như anh bây giờ tốt lắmsao?”

Cố Namnghĩ hồi lâu, anh cảm thấy giằng co với vợ cũ không có gì hay, anh nên từ bỏ,chúc cô có được hạnh phúc mới. Nhưng anh không làm được.

DuyệtTâm là người anh ngủ mơ cũng thấy hình ảnh cô, là người hằng ngày anh nhớ đếnlà thấy buồn. Anh sợ nếu anh biến mất trong cuộc sống của cô, cô sẽ quên anh.Vì thế Cố Nam muốn thường xuyên nhắc cô anh vẫn còn tồn tại và nhớ đến cô.

Cố Namkhông ngờ Duyệt Tâm cũng có thể nổi giận với anh.

Cố Namkhông ngờ, chịu đựng cơn tức giận của người khác lại khó chịu, buồn bã và khôngdễ dàng đến thế.

Trướcđây, lúc hai người ở bên nhau, đều là anh nổi giận, cô nhẫn nhịn, Duyệt Tâmluôn giống như mặt nước hồ trong suốt, không hề gợn sóng.

Bâygiờ, trong một hoàn cảnh khác, anh mới hiểu, hóa ra, chỉ có yêu sâu sắc mộtngười mới có thể khiêm nhường như thế.

Nếutrách thì chỉ có thể trách anh hiểu điều này quá muộn.

Mấyngày nay, Duyệt Tâm bận làm việc nên không quan tâm đến các chủ đề nóng hổitrong công ty, nghe người khác đồn thổi: có một cô gái trong doanh nghiệp HồngKông để ý tới Hàn Hiên nên thường đến công ty.

Cô gáitrẻ ăn mặc thời trang, yểu điệu đứng ngoài cửa phòng làm việc của họ, nói bằngtiếng phổ thông của Hồng Kông gọi Hàn Hiên khiến mọi người không nín được cười.

HànHiên bị mọi người cười, cậu ngại ngùng đỏ mặt mời cô gái sang phòng nghỉ, lúcvề không quên giải thích: “Chỉ là một người bạn mà thôi, không quen với BắcKinh nên muốn em làm hướng dẫn viên.”

DuyệtTâm đề nghị: “Thế thì đi đi, thời gian làm thêm giờ lần trước coi như nghỉ bùlà được.”

HànHiên chăm chú nhìn Duyệt Tâm hỏi: “Chị để em đi thật sao?”

DuyệtTâm có ý tốt, trêu cậu: “Đương nhiên để cậu đi, nếu không sẽ làm lỡ việc cả đờicủa cậu, mọi người trong phòng mình sẽ đắc tội lớn với cậu!”

Thật racô không có ý gì khác nhưng lại khiến Hàn Hiên không vui, cậu nghiêm mặt nói:“Em biết chị có lòng tốt, chị đừng coi em như một đứa trẻ không hiểu biết nữa!”

Phảnứng thái quá của Hàn Hiên khiến Duyệt Tâm hơi tủi thân. Cô nghĩ cho cậu, cậukhông những không hiểu còn nghiêm mặt phản đối cô. Cô cắn môi không nói gì, cầmtập tài liệu đi tìm thư ký Vu.

Nhìntheo bóng dáng nhỏ bé mỏng manh của cô, Hàn Hiên cảm thấy lòng thắt lại, cậuthầm chửi mình một câu.

Từ lúcđi với Duyệt Tâm đến công ty của Cố Nam lần trước, bỗng nhiên Viên Nhược Hồngthay đổi cách làm việc, tất cả công việc liên lạc đều giao cho thư ký Vu, DuyệtTâm chỉ phụ trách làm kế hoạch.

Có vàilần, Cố Nam hy vọng Duyệt Tâm đến bàn chuyện hợp tác, nhưng cô không hề xuấthiện. Điều này khiến anh hụt hẫng, anh khéo léo hỏi thư ký Vu: “Sao Duyệt Tâmkhông đến?”

Thư kýVu trả lời: “Cô ấy không phụ trách trực tiếp công việc đàm phán của dự án này.”

Cố Nambiết Duyệt Tâm không muốn có bất kỳ sự ràng buộc nào với anh. Đương nhiên anhcũng biết, Viên Nhược Hồng đóng một vai trò quan trọng trong chuyện này.

Lúc đầuanh hận người đàn ông đó chững chạc hơn anh, bây giờ anh lại hận chính mình,chính anh đã đem hạnh phúc của mình trao vào tay người khác.

DuyệtTâm, anh rất nhớ cô.

Trongnhà vệ sinh, Cố Nam châm một điếu thuốc, muốn mượn khói thuốc để giảm cảm giácức chế của mình.

Côngviệc nặng nề mặc dù tạm thời giúp anh không nhớ đến Duyệt Tâm nhưng vô thứctrong đầu anh vẫn hiện lên hình ảnh của cô mà không thể nắm bắt khiến anh cảmthấy lòng mình dường như đang có một ngọn cỏ luôn chao đảo trước gió.

Cấptrên của anh đến, nhìn thấy dáng vẻ suy tư của anh, thân mật hỏi: “Gần đây, cóphải áp lực công việc quá lớn không?”

Cố Namlắc đầu nói: “Tôi vẫn ổn.”

Ông vỗvai anh khích lệ: “Chàng trai, chịu khó làm việc, có tiền đồ!”

Cố Namnghe thấy câu nói này, vứt nửa điếu thuốc còn lại, tiếp tục về văn phòng vùiđầu vào công việc.

Lưu Bảolâu rồi không gặp Cố Nam, mỗi lần gọi điện cho anh, anh không nói là làm thêmgiờ thì nói là không có thời gian, cô lo lắng bên tìm đến công ty của anh.

Cố Namdụi mắt mệt mỏi, hỏi Lưu Bảo: “Sao cô lại tìm được đến đây?”

Lưu Bảotủi thân nhìn anh, long lanh nước mắt nhưng giọng nói vẫn rất mạch lạc: “Tôikhông thể đến đây sao?”

Cố Namkhông nói gì nữa, chỉ có thể để công việc lại, lấy áo khoác rồi kéo Lưu Bảo rangoài, vừa đi vừa hỏi: “Tối nay ăn gì?”

Nét mặtkhổ sở của Lưu Bảo cuối cùng cũng nở một nụ cười, cô nghĩ một lát rồi hỏi CốNam: “Anh có thể mời tôi đi ăn canh cay không?”

Lúc nàynụ cười của cô rất rạng rỡ và trong sáng, trong giây phút đó, Cố Nam dường nhưđang nhìn thấy hình ảnh của Duyệt Tâm.

Lúc mớiđi làm anh không có tiền. Hết giờ làm, anh hẹn gặp Duyệt Tâm trên đường về. Anhmuốn mời nên hỏi Duyệt Tâm muốn ăn gì? Lúc đó, Duyệt Tâm cũng hạnh phúc nhưvậy, cô cười để lộ hai lúm đồng tiền, trả lời rất nhanh: “Muốn ăn canh cay!”Vậy là hai người cùng nhau bước đến nhà hàng, ngồi ở ghế ngoài trời, uống biavà ăn rất ngon lành…

Dòng kýức của Cố Nam bị Lưu Bảo chen ngang, cô yểu điệu hỏi dồn: “Rốt cuộc có đượckhông?”

“À,được…được!” Cố Nam lắp bắp nói.

Cố Namnghĩ, đi đường xa như thế để ăn món canh cay có ở bất kỳ chỗ nào, thật ra cũngchỉ vì muốn biết nhà hàng đó có còn không.

Ngồitrong xe Cố Nam, Lưu Bảo liên tục nhấn mạnh: “Thật sự không cần đến nơi mà anhnói, tôi chỉ muốn bảo anh đưa đi ăn ở hàng vỉa hè mà thôi. Có anh, đi ăn ở đâucũng giống nhau.”

Cố Namkhông nói gì, anh vừa mở cửa xe vừa cầu nguyện, hy vọng nhà hàng đó vẫn còn.

Nơi đóđã từng chứng kiến những giây phút vui vẻ của anh và Duyệt Tâm, nếu không cònnữa, anh có thể sẽ nghi ngờ, anh đã từng có Duyệt Tâm, đã từng có tình yêu vàhạnh phúc thật không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.