Trong quán cà phê, Thẩm Vĩ Vĩ đến sớm, cô gọi cho mìnhmột cốc Capuchino.
Đợi đến khi cô đã ngồi một lúc khá lâu, Viên NhượcHồng mới đến. Anh vẫn có dáng vẻ lịch sự, nho nhã không khác nhiều so với ấntượng của cô về anh trước đây.
Anh cười, nói với giọng hiền lành: “Xin lỗi nhé, tắcđường quá.”
Vĩ Vĩ lịch thiệp cúi đầu chào: “Giám đốc, anh bận làđiều dễ hiểu.”
“Vậy là người dẫn chương trình như cô không phải làcàng bận rộn hơn sao?”
Vĩ Vĩ không biết Viên Nhược Hồng đang nhạo báng hay cangợi cô, chỉ lắc đầu rồi nói: “Lâu rồi không gặp. Lần trước ở Trường Sa, tôivẫn nghĩ là nhìn lầm người, sau đó bạn tôi ở đài truyền hình nói chính là anh.Anh đi Trường Sa làm gì?”
“Đòi tiền.” Viên Nhược Hồng cười, “Tiện thể thăm cốnhân một lát.”
Câu nói “Cố nhân” khiến cho Vĩ Vĩ hơi xúc động. “Ôngchủ cũ của tôi, bây giờ không phải cũng trở thành cố nhân rồi sao?”
Viên Nhược Hồng không trả lời, đúng lúc nhân viên phụcvụ tới, anh gọi một ly cocktail Blue Mountain, bảo nhân viên phục vụ mang đến.
“Anh vẫn giữ thói quen ra lệnh cho người khác…” Vĩ Vĩbật cười.
Cô vẫn nhớ trước đây, cô đi cùng Duyệt Tâm đến nhàanh, anh thường sai Duyệt Tâm làm việc này việc kia.
Lúc đó, cô cười rồi nói nửa đùa nửa thật: “Tổng Giámđốc Viên, anh sinh ra đã có khiếu làm lãnh đạo, ở công ty ra lệnh cho bọn em đãđành, ở nhà cũng thế.”
Kết quả là Duyệt Tâm vẫn chủ động bênh vực anh: “Anhấy không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-tinh-yeu-nhieu-hon-mot-chut/2409938/quyen-3-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.