Chương trước
Chương sau
Trong quán cà phê, Thẩm Vĩ Vĩ đến sớm, cô gọi cho mìnhmột cốc Capuchino.

Đợi đến khi cô đã ngồi một lúc khá lâu, Viên NhượcHồng mới đến. Anh vẫn có dáng vẻ lịch sự, nho nhã không khác nhiều so với ấntượng của cô về anh trước đây.

Anh cười, nói với giọng hiền lành: “Xin lỗi nhé, tắcđường quá.”

Vĩ Vĩ lịch thiệp cúi đầu chào: “Giám đốc, anh bận làđiều dễ hiểu.”

“Vậy là người dẫn chương trình như cô không phải làcàng bận rộn hơn sao?”

Vĩ Vĩ không biết Viên Nhược Hồng đang nhạo báng hay cangợi cô, chỉ lắc đầu rồi nói: “Lâu rồi không gặp. Lần trước ở Trường Sa, tôivẫn nghĩ là nhìn lầm người, sau đó bạn tôi ở đài truyền hình nói chính là anh.Anh đi Trường Sa làm gì?”

“Đòi tiền.” Viên Nhược Hồng cười, “Tiện thể thăm cốnhân một lát.”

Câu nói “Cố nhân” khiến cho Vĩ Vĩ hơi xúc động. “Ôngchủ cũ của tôi, bây giờ không phải cũng trở thành cố nhân rồi sao?”

Viên Nhược Hồng không trả lời, đúng lúc nhân viên phụcvụ tới, anh gọi một ly cocktail Blue Mountain, bảo nhân viên phục vụ mang đến.

“Anh vẫn giữ thói quen ra lệnh cho người khác…” Vĩ Vĩbật cười.

Cô vẫn nhớ trước đây, cô đi cùng Duyệt Tâm đến nhàanh, anh thường sai Duyệt Tâm làm việc này việc kia.

Lúc đó, cô cười rồi nói nửa đùa nửa thật: “Tổng Giámđốc Viên, anh sinh ra đã có khiếu làm lãnh đạo, ở công ty ra lệnh cho bọn em đãđành, ở nhà cũng thế.”

Kết quả là Duyệt Tâm vẫn chủ động bênh vực anh: “Anhấy không ra lệnh cho mình, đây là việc mình nên làm.”

Sau đó, trong tiếng cười thích thú của Vĩ Vĩ, anh mờihai cô nương ngồi rồi tự mình đi rót nước pha trà để hai cô được tận hưởng mộtlần Viên Nhược Hồng đích thân phục vụ.

Nghĩ đến Duyệt Tâm, Vĩ Vĩ không kiêng dè gì nữa, cônói: “Hai ngày trước tôi gặp Duyệt Tâm. Cô ấy đang mang bầu, tốt quá, cô ấy cóthể sống hạnh phúc.”

Viên Nhược Hồng yên lặng uống một ngụm cà phê rồicười: “Đúng, không phải chúng ta đều luôn hy vọng cô ấy có thể sống hạnh phúcsao?”

Vĩ Vĩ thở dài: “Đừng nghĩ cho cô ấy nữa, anh nghĩ chomình đi!”

Vĩ Vĩ kể cho anh nghe tình hình của mình, nêu suy nghĩcủa cô về một số lĩnh vực quảng cáo.

Viên Nhược Hồng không nói gì, kiên nhẫn lắng nghe.

Sau khi tạm biệt Vĩ Vĩ, Viên Nhược Hồng đi bộ một đoạnđường rất dài. Anh vừa đi vừa nhớ lại những kỷ niệm với Duyệt Tâm trong quákhứ, cảm thấy mọi việc đều trở nên mơ hồ.

Anh đã không còn nhớ rõ anh thích Duyệt Tâm từ khinào.

Duyệt Tâm là cô gái mới gặp lần đầu tiên đã khiến chongười khác cảm thấy cô rất xinh đẹp, nhưng những cô gái xinh đẹp anh đã từnggặp không thiếu. Vì thế anh nghĩ mình thích cô không phải vì ngoại hình.

Tính cách thì sao? Tính cách của cô hiền dịu nhẹnhàng, hoặc có thể nói cô như một dòng nước dịu dàng thấm sâu vào lòng người,không nhìn thấy một gợn sóng. Liệu có phải lòng anh đã trải qua cảm giác nhưthế không?

Một người giống như Duyệt Tâm, có thể bạn không cảmthấy điều gì nếu cô ấy ở bên cạnh bạn, không có cũng không sao, nhưng khi cô ấyđi rồi, bạn sẽ nhớ cô ấy, cảm thấy không thể thiếu cô ấy.

Viên Nhược Hồng nhớ anh chưa bao giờ nói yêu DuyệtTâm.

Rất nhiều lúc, họ nói chuyện, cùng nhau xem ti vi,cùng nhau đi dạo phố. Việc gì cô cũng nghe theo anh nhưng không phải cô khôngcó ý kiến riêng, có lúc cô cố chấp, có lúc cô tranh luận với anh, nhưng giọngnói rất dịu dàng, miệng cười tươi như hoa.

Anh đã từng nhìn thấy cơ thể của Duyệt Tâm, thân hìnhcân đối, nước da trắng ngần. Cô bạo gan đặt tay anh lên bộ ngực mềm mại củamình rồi nói: “Đêm nay em sẽ thuộc về anh.” Nhưng khi anh ôm cô, cô lại run rẩysợ hãi.

Anh cảm thấy Duyệt Tâm là một người phụ nữ dũng cảm vàchân thành, cô không đeo một lớp mặt nạ nào nên khiến người khác cảm thấy yênlòng và thoải mái.

Viên Nhược Hồng từng đề nghị: “Duyệt Tâm, anh nuôi emnhé. Theo anh, anh sẽ không để em thiệt thòi.” Lúc đó, anh vẫn còn là một lãngtử, anh không có khái niệm hôn nhân và mãi mãi.

Duyệt Tâm lắc đầu, cô không cần điều này. Cô nói côbiết được người khác bao bọc là như thế nào, cô không muốn trở thành một ngườinhư thế.

Lúc đó Viên Nhược Hồng không hiểu, cô chỉ cần một tráitim, chỉ cần anh toàn tâm toàn ý với cô mà thôi.

Khi Duyệt Tâm bước qua anh, thậm chí anh còn không giữcô lại.

Viên Nhược Hồng thầm nghĩ, dù sao họ cũng là nhữngngười khác nhau, anh không cần níu kéo cô nữa.

Nhưng khi cô rời xa anh, anh không quen với cuộc sốngkhông có cô ở bên. Duyệt Tâm như một dòng nước thấm sâu vào lòng anh, không cócô, anh sẽ cảm thấy tâm hồn mình cạn khô.

Viên Nhược Hồng cũng đã từng đi tìm Duyệt Tâm, cô nóicô đã có bạn trai mới và muốn bắt đầu một cuộc sống mới.

Lúc đó anh còn trẻ nên không biết thỏa hiệp. Anh cảmthấy trong cuộc đời dài trước mắt, anh sẽ gặp được rất nhiều người giống như HàDuyệt Tâm. Vì thế, anh quay người bỏ đi và biến mất khỏi cuộc sống của cô.

Tìm kiếm suốt một thời gian dài, cuối cùng Viên NhượcHồng mới hiểu ra, trên thế giới này chỉ có một Hà Duyệt Tâm duy nhất.

Nhưng bây giờ, bên cạnh cô đã có một người khiến côhạnh phúc.

Có lẽ người đàn ông đó hiểu rằng cô rất tốt và biếttrân trọng tình cảm của cô. Có lẽ người đàn ông ấy không giống anh hồi đó, bỏlỡ điều đẹp đẽ nhất trong cuộc đời.

Trong một đêm cô đơn và lạnh lẽo như thế này, ViênNhược Hồng thầm cầu mong cho người đàn ông của Duyệt Tâm là kẻ đến sau.

Nhưng mong muốn của Viên Nhược Hồng dường như khôngthể biến thành sự thật, Cố Nam rất quan tâm đến Duyệt Tâm.

Đi làm về, Cố Nam bắt đầu yên lặng sửa máy hút mùitrong nhà. Anh không muốn lúc Duyệt Tâm nấu cơm bị khói làm cho khó chịu.

Gần đây, số lần Duyệt Tâm bị nôn không giảm, anh đãgọi điện hỏi chị gái anh làm thế nào để giảm nhẹ triệu chứng này. Cố Nám gợi ýmua nho khô, sơn tra cho Duyệt Tâm ăn. Cố Nam đến siêu thị, mua hai túi đồ ănvặt to đùng về nhà nhét vào tay Duyệt Tâm.

Trước đây Cố Nam chưa bao giờ làm những việc như thếnên Duyệt Tâm rất ngạc nhiên: “Anh đang làm gì thế?”

“Làm gì là sao? Mua cho em ăn mà!” Một người đàn ôngmua đồ ăn vặt cho vợ đâu có gì lạ, sao Duyệt Tâm lại hỏi anh như thế? Cố Namhơi ngại, vội vàng chuyển chủ đề: “Hay là cuối tuần chúng ta đi Di Hòa Viên dạobộ?”

Ý kiến này cũng là do chị gái anh gợi ý, chị anh nói,phụ nữ có bầu nên đi bộ nhiều, rất tốt cho đứa trẻ.

Duyệt Tâm nhìn Cố Nam với vẻ lạ lùng rồi gật đầu:“Được, em cũng muốn đi.”

Buổi tối, Cố Nam xem ti vi, Duyệt Tâm ngồi đan ở bêncạnh anh, vừa đan vừa đo kích cỡ to nhỏ.

Cố Nam nhìn rồi hỏi: “Bé thế?”

Duyệt Tâm nói với anh: “Trẻ con mới sinh ra rất nhỏ,dần dần mới lớn lên.”

Cô bảo Cố Nam xòe bàn tay rồi khoác áo len lên đó xemcó dễ chịu không.

Tay Cố Nam bọc trong chiếc áo, chỉ để lộ hai đầu ngóntay, hơi giống đầu trẻ con, anh học cách nói của trẻ con: “Mẹ, chiếc áo này ấmquá!” Rồi bật cười.

Duyệt Tâm nhìn anh cười, cô cảm thấy ấm áp trong lòng,có lẽ đây chính là hạnh phúc mà cô mong muốn.

Cố Nam cười xong nhìn Duyệt Tâm: “Không buồn cười sao?Ồ, Duyệt Tâm, sao em lại khóc?”

Duyệt Tâm vội vàng lau nước mắt: “Không sao, có lẽvì…đầu sợi len chạm vào mắt.”

Duyệt Tâm xem ti vi cùng Cố Nam, Cố Nam ôm cô vàolòng, nói: “Gần đây hai người nặng thật.”

Duyệt Tâm bật cười vỗ nhẹ lên má anh: “Lấy đâu ra haingười? Anh nói lung tung gì thế?”

Cố Nam nhìn bụng Duyệt Tâm: “Đứa trẻ bên trong và em,không phải là hai người sao?” Vẻ mặt nghiêm túc của Cố Nam khiến người khácthật buồn cười.

Duyệt Tâm không nén được bật khóc: “Cố Nam, sao anh cứtrêu người ta như thế?”

“Sao em lại khóc?” Cố Nam lau nước mắt cho Duyệt Tâm.Duyệt Tâm sà vào lòng anh: “Hạnh phúc.”

Duyệt Tâm càng ngày càng yêu đứa trẻ trong bụng cô, cólẽ thời gian càng lâu tình cảm càng sâu nặng.

Cô thường xuyên nói chuyện với nó, không thể khôngtưởng tượng hình dáng của nó, giống mình nhiều hơn hay giống Cố Nam nhiều hơn?Cho dù giống ai, có lẽ đó cũng là một đứa bé rất xinh xắn.

Duyệt Tâm chuẩn bị rất nhiều quần áo cho đứa trẻ, đồmùa đông và mùa hè. Cô nghĩ, những thứ này đều do tự tay cô làm, chắc chắn đứatrẻ sẽ cảm nhận được tình yêu thương. Cô hy vọng con mình sẽ là một đứa trẻmạnh khỏe và vui vẻ.

Công việc càng ngày càng nhẹ nhàng, cô không biết thậtra Viên Nhược Hồng ưu ái cho cô, giao công việc cho nhóm khác để cô có nhiềuthời gian rảnh rỗi.

Vì thế cô mới có thời gian cùng Vĩ Vĩ đến câu lạc bộgiải trí.

Vĩ Vĩ kéo cô đến đây rồi nói: “Môi trường rất tốt,Duyệt Tâm, cậu sẽ thích.”

Quả thật là không tồi. Trong căn phòng lớn rộng rãi,cửa sổ lắp kính trong suốt, bàn ghế có phong cách Châu Ảu, nhân viên phục vụ ănmặc cũng rất đẹp, người đi ra đi vào đều là người nước ngoài tóc vàng mắt xanh.

“Ở đây đắt lắm nhỉ?” Duyệt Tâm nhìn thực đơn đồ uống.

“Không sao, mình sẽ trả.” Vĩ Vĩ nói nhỏ để Duyệt Tâmyên tâm. Cô gọi cho mình cốc nước chanh giá rẻ nhất, uống từng ngụm nhỏ.

Câu lạc bộ đang tổ chức một buổi biểu diễn ca nhạc, VĩVĩ muốn xem nên rủ Duyệt Tâm cùng đi thưởng thức.

Cô trêu Duyệt Tâm, “Mở rộng tầm mắt đi, đừng để mấtcông đến đây, dù sao giá vào cửa cũng rất đắt.”

“Có ầm ĩ quá không?” Duyệt Tâm hơi lo lắng.

“Không, âm thanh ở đây rất nhỏ, bảo đảm sẽ không làmảnh hưởng đến đứa bé, hơn nữa còn có thể nuôi dưỡng sự nhạy cảm của trẻ với âmnhạc.”

Lúc đó Duyệt Tâm mới yên tâm bước vào phòng nhạc cùngVĩ Vĩ

Phòng nhạc được trang trí lộng lẫy hơn cả phòng khách,ghế ngồi được thiết kế theo cấu tạo cơ thể người nên rất dễ chịu.

Duyệt Tâm đã giúp công ty thiết kế làm dự toán cô biếtgiá của loại ghế này nhiều hơn tiền lương hai tháng của cô.

Trong phòng nhạc chỉ có vài hàng ghế có người ngồi,phía sau còn rất nhiều chỗ trống, có lẽ chỉ là một hoạt động giao lưu nho nhỏ.

Buổi biểu diễn đã bắt đầu được một lúc. Duyệt Tâm vàVĩ Vĩ tùy ý ngồi ở một hàng ghế phía sau.

Duyệt Tâm định xem một lát rồi đi nhưng cô nhìn thấyCố Nam ở đó.

Cố Nam đại diện cho công ty tham gia hoạt động này vìcông ty anh hợp tác lâu dài với câu lạc bộ, họ cũng muốn tranh thủ dịp này đểtìm kiếm một số cơ hội đầu tư.

Công ty anh có ba người đến tham gia, đều ngồi ở hàngghế đầu tiên.

Cố Nam không ngờ lại gặp Lưu Bảo ở đây, anh luôn nghĩcô chỉ hát ở quán rượu. Nhưng lúc người dẫn chương trình giới thiệu Lưu Bảo làmột ca sĩ, một nhạc sĩ nổi tiếng, Cố Nam không thể không nhìn cô bằng con mắtkhác.

Trước khi Lưu Bảo lên sân khấu, cô đưa một bó hoa hồngcho Cố Nam: “Lát nữa anh giữ thể diện cho tôi, nếu một mình tôi lên biểu diễnhát sẽ không đẹp.”

Cố Nam chỉ nghĩ đơn giản là tặng hoa trên sân khấu nênđồng ý. Nhưng vào lúc anh mang hoa lên sân khấu tặng Lưu Bảo, cô dang tay ômanh rất chặt khiến mọi người ngồi dưới đều vỗ tay. Cố Nam nghĩ, ôm là phongcách lễ nghi của phương Tây, không có gì quá đáng, không ngờ Lưu Bảo còn hônlên má anh.

Nếu như đây là một buổi tiếp đón liên quan đến việcchung của công ty, Duyệt Tâm không thể nói gì, cô hiểu có lúc vì công việc, đànông cũng không thể tránh được những tình huống như thế, nếu như người hôn anhkhông phải là cô gái đã tìm đến tận nhà cô, chắc chắn Duyệt Tâm sẽ nghĩ mìnhnghĩ quá nhiều.

Nhưng bây giờ, những gì hiện ra trước mắt khiến nhữnggiải thiết “nếu như” không thể thuyết phục được cô nữa.

Cảnh gai mắt khiến đầu óc Duyệt Tâm choáng váng, côcảm thấy khó thở.

Hóa ra, hạnh phúc mà cô nghĩ chỉ giống như ánh trăngsoi trên mặt nước, hư ảo và không có thật.

Duyệt Tâm nghiến răng, cố gắng kìm nén đau đớn tronglòng, nói với Thẩm Vĩ Vĩ: “Chúng ta đi thôi, mình thấy hơi khó chịu.”

Vĩ Vĩ thấy Cố Nam từ xa, trêu Duyệt Tâm: “Nhìn ngườiđó hơi giống ông xã của cậu.”

“Cậu nhìn nhầm rồi, Cố Nam không như vậy.” Duyệt Tâmtừ từ đứng dậy, hai chân dường như không còn sức lực, bước từng bước ra ngoài.

“Thật sự rất giống ông xã cậu, chỉ béo hơn một chút.”Vĩ Vĩ vẫn nhắc đến chủ đề đó.

Duyệt Tâm thật sự không muốn ở lại, nói to: “Ông xãcủa mình không thể xuất hiện ở đây.”

“Sao thế? Cậu có gì sốt ruột sao?” Vĩ Vĩ đi theo DuyệtTâm, cẩn thận khoác tay cô, “Đi chầm chậm thôi, cẩn thận không vấp vào bậcthềm.”

Buổi tổi về nhà, Duyệt Tâm vứt tấm vé vào cửa câu lạcbộ đó lên bàn uống nước.

Có Nam nhìn thấy hỏi cô: “Em đến chỗ này lúc nào?”

“Chiều nay.” Cô không động sắc mặt đợi Cố Nam giảithích.

Nhưng Cố Nam giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, hỏicô: “Có gì thú vị không? Anh muốn nói bên trong…”

“Đồ rất đắt.” Duyệt Tâm nói, “Nhưng Vĩ Vĩ mời.”

“Ừ” Cố Nam thờ ơ đáp một câu rồi ra ngoài ban công hútthuốc.

Duyệt Tâm đã đi đến câu lạc bộ đó, điều này khiến CốNam cảm thấy lo lắng, anh bắt đầu suy nghĩ về việc xảy ra lúc chiều.

Anh không cố ý làm như vậy với Lưu Bảo, chỉ là trongtình huống đó, anh không còn cách nào khác. Anh có nên kể chuyện anh gặp Lưu Bảovới Duyệt Tâm không? Có lẽ cô cũng không biết anh đến câu lạc bộ đó. Có lẽ côkhông vào phòng nghe nhạc. Câu lạc bộ đó rộng như thế, có rất nhiều chươngtrình giải trí, nếu cô không nhìn thấy anh, anh nói với cô chuyện này cũngkhông hay.

Nhưng, vạn nhất cô nhìn thấy thì sao?

Anh nên giải thích như thế nào? Trùng hợp? Cô sẽ khôngtin…

Cố Nam đấu tranh hồi lâu, quyết định sẽ không kểchuyện xảy ra lúc chiều cho Duyệt Tâm.

Anh tự nói với mình, anh không làm bất cứ điều gì cólỗi với Duyệt Tâm, ngoài việc để Lưu Bảo ôm hôn anh.

Anh xoa mặt, quay lại nói với Duyệt Tâm, “Em đang mangbầu, sau này nên ít đến những nơi như vậy để tránh gặp phiền phức.”

Còn có điều gì phiền phức hơn anh? Lẽ nào Cố Nam khôngbiết anh chính là nỗi phiền muộn lớn nhất của Duyệt Tâm.

Cả buổi tối, Duyệt Tâm bận làm đồ cho em bé, khâu cáinày, cắt cái kia, không còn có thời gian rảnh rỗi. Cô sợ không có việc gì làmcô sẽ suy nghĩ lung tung.

Vì sao cô không trực tiếp hỏi Cố Nam?

Cô cảm thấy hai người ở cùng nhau không nên nói rõràng tất cả mọi chuyện, hơn nữa cô cũng không thích những người hỏi rõ đến ngọnngành. Cô biết có những chuyện nếu Cố Nam muốn nói anh sẽ tự nói, nếu anh khôngmuốn nói, cô hỏi cũng không được.

Vì thế, cô không mở miệng hỏi Cố Nam với Lưu Bảo, côđợi anh giải thích.

Bên ngoài Cố Nam giả vờ như đang xem ti vi nhưng thậtra anh đang nghĩ đến những hành động gần đây của mình.

Anh không nghi ngờ tình yêu của anh với vợ và với đứatrẻ chưa ra đời. Anh đã hai mấy tuổi, không còn là trẻ con, anh không thể tiếptục sống đồ hồ nữa. Anh phải sống như một người đàn ông thật sự, gánh vác tráchnhiệm của một người chồng, người cha.

Làm thế nào để trở thành một người chồng tốt? Anh nghĩđiều đầu tiên là phải chuyên tâm về tình cảm, không phải anh cũng yêu cầu DuyệtTâm như vậy sao?

Anh đã nghĩ kỹ, ngày mai anh phải gọi điện cho LưuBảo, nói rõ ràng với cô ấy, họ chỉ là bạn học thời phổ thông, ngoài quan hệ nàykhông còn điều gì khác. Trong cuốc sống của anh, những người quan trọng nhất,ngoài bố mẹ, chỉ có Duyệt Tâm.

Hôm đó, Duyệt Tâm đi ngủ sớm hơn thường lệ.

Cố Nam xem ti vi xong đã thấy Duyệt Tâm ngủ say nênnhẹ nhàng nằm xuống cạnh cô, hôn lên môi cô rồi thì thầm bên tai: “Anh yêu em,Duyệt Tâm.”

Thật ra, Duyệt Tâm vẫn tỉnh, cô thấy tủi thân tronglòng, không ngủ được nên thầm nói chuyện với đứa con trong bụng, đến khi thấyCố Nam bước vào cô mới nhắm mắt lại.

Cô không muốn đối mặt với Cố Nam nên giả vờ đã ngủsay. Cô vẫn nghĩ anh sẽ giải thích chuyện xảy ra lúc chiều, nói anh cũng có nỗikhổ riêng và cô sẽ chọn lựa cách tin tưởng vào anh. Bởi vì như vậy, ít nhất côcũng cảm thấy anh đang cố gắng vì tình cảm của hai người. Nhưng Cố Nam khôngnói gì, thậm chí anh không thừa nhận trước mặt cô anh đã đến câu lạc bộ đó. Cóvẻ như anh không muốn nói chuyện thẳng thắn với cô.

Cô nghe thấy Cố Nam nói câu: “Anh yêu em” nhưng côkhông muốn trả lời.

Lúc Cố Nam nằm bên cạnh cô, cô giả vờ trở mình, muốnrời xa anh hơn một chút.

Anh liền áp sát lưng cô, nhẹ nhàng xoa bụng cô, khẽnói: “Con ơi, bố cũng yêu con.” Sau đó anh quay người đi rồi ngủ.

Duyệt Tâm nằm trên giường, trở mình liên tục cô nghĩrốt cuộc cô có nên tin vào tình yêu của Cố Nam không?

Cô cảm thấy hoang mang.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.