Tiêu Ngọc cũng không ngủ được bao lâu, khi cô tỉnh lại, thấy Đàm Triệt đang phơi quần áo bên cửa sổ.. Mưa còn chưa dứt, những ngọn núi mờ ảo được chiếu sáng, lọt vào qua những khe hở trên rèm cửa. Cơ thể Đàm Triệt trần trụi, cứ thế đứng trong vầng sáng mềm mại ẩm ướt. Tiêu Ngọc mặt không cảm xúc, nhìn anh một lúc, không biết suy nghĩ cái gì, khóe miệng hờ hững mà ngoéo lên một cái, từ dưới gối lấy điện thoại di động ra. Mở camera ra, điều chỉnh tiêu điểm của ống kính, chụp nghiêng một bức ảnh khỏa thân của Đàm Triệt. Góc độ cho thấy sự xảo trá, Đàm Triệt nửa người khuất trong bóng tối sau rèm cửa, bộ vị quan trong dưới hạ thân đúng lúc bị vật trang trí trên tủ đầu giường che chắn, nhưng sườn mặt anh hướng về phía ánh sáng, trước ngực một đầu vú đỏ thắm nhìn thấy khá rõ, độ cong cơ bắp cùng đường sống lưng và đường cong bờ mông căng tròn cảm giác thật tốt. Sau khi chụp xong, Tiêu Ngọc nhìn ảnh chụp một chút, thật muốn huýt sáo để thể hiện niềm kiêu ngạo cho chính mình —— kết cấu này, ánh sáng này, Tiêu Ngọc thiệt tình cảm thấy chính mình không làm nhiếp ảnh gia thật đáng tiếc. Điện thoại vẫn không tìm thấy tín hiệu. Tiêu Ngọc tắt màn hình, ném vào mép giường. Quần áo Đàm Triệt đã khô, nghiêng đầu về một bên nhìn cô, "Tỉnh rồi." Tiêu Ngọc ừ một tiếng, xoay người ngồi dậy. Cô cũng trần trụi giống vậy, ánh mắt Đàm Triệt lảo đảo, thấp giọng nói: "Mặc quần áo vào đi." Tiêu Ngọc không nhúc nhích, chỉ gom chăn lại, cô buồn cười mà nhìn Đàm Triệt, dư quang nhìn thoáng qua đống khăn giấy chất đầy trong thùng rác trên mặt đất, lông mày nhướng lên, vẻ mặt đầy nghiền ngẫm. "Tôi nói... tiến sĩ Đàm, đây là ý gì vậy?" Đàm Triệt sửng sốt, theo ánh mắt Tiêu Ngọc nhìn vài lần vào thùng rác, nói: "Không phải như em nghĩ đâu. Không có điện, sấy không được tóc. Cho nên dùng khăn giấy hút nước." Khó trách cô ngủ một giấc tỉnh dậy không cảm thấy đau đầu. Tiêu Ngọc bật cười, thuận theo lời anh mà nói tiếp, "Tôi nghĩ như thế nào vậy?" Đàm Triệt hơi hơi nhíu mày, tựa hồ cảm thấy đây là một câu hỏi dù trả lời thế nào cũng sẽ có sai sót trong đó. Cuộc giao chiến đơn giản như vậy lại làm anh cứng họng không biết trả lời thế nào, Tiêu Ngọc giống như một người xa lạ đang đánh giá Đàm Triệt, hỏi: "Có bạn gái chưa?" "Còn chưa có." "Còn?" Tiêu Ngọc nghiền ngẫm từng chữ một, nhạy bén mà hỏi lại, "Chưa từng có bạn gái?" Đàm Triệt không nói. "Thú vị." Cái phát hiện này làm Tiêu Ngọc sinh ra hứng thú mãnh liệt, đồng thời lại khó có thể tin được, "Anh không giống như là người sẽ không yêu đương." "Tại sao nói như vậy." "Người như anh này, thoạt nhìn bảo thủ cấm dục, nhưng là..." ánh mắt Tiêu Ngọc ở trên người anh đảo qua vài lần, nói, "Anh không biết sao, ở trong giới chúng tôi, cấm dục cũng là một loại dục —— trong cửa hàng của tôi có kiểu đàn ông như thế, cũng đi cúp theo kiểu vậy." Đàm Triệt nghe hai chữ đàn ông, không tự chủ được mà nhíu nhíu mày. Tiêu Ngọc không chú ý tới, lại nói: "Anh còn chưa biết cửa hàng tôi bán cái gì?" "Biết." Tiêu Ngọc sửng sốt, nụ cười nơi khóe miệng càng lạnh, nói: "Lại là Tiêu Giác nói?" Không đợi Đàm Triệt trả lời, đã kết luận cái suy đoán này, "Chị ấy đều đã cùng anh hôn như vậy rồi, sao anh không chọn chị ấy?" "Chọn chị ấy?" Tiêu Ngọc dựa vào gối lười biếng nói: "Tôi không tin anh không biết chị ấy đối với anh có tâm tư gì." "Tôi biết, chính là không thích hợp." "Nơi nào không thích hợp?" "Hình thức tư duy của chúng tôi khác nhau, tôi ở trên phương diện nghệ thuật không có thành tựu gì." Đàm Triệt từ trên người bản thân tìm lí do, "Hơn nữa công việc của tôi bận quá." "Cho nên chỉ tìm bạn giường?" Tiêu Ngọc thông thuận mà tiếp tục nói, "Các người đã làm rồi sao?" Đàm Triệt bị câu hỏi trắng trợn lộ liễu của cô làm cho nghẹn đến mức nắm chặt lòng bàn tay, anh ngồi ở mép giường, nhìn phía Tiêu Ngọc, nói: "Không đi tìm, cũng không dự định tìm." Tiêu Ngọc có cảm giác thú vị, lại có chút không thể tưởng tượng, thử hỏi: "Anh... chả lẽ là lần đầu tiên?" Đàm Triệt nhìn Tiêu Ngọc, "Em hy vọng là như thế này sao?" Tiêu Ngọc nhún vai, nói: "Tôi không sao cả." Lại lấy giọng điệu vui sướng làm lời bình, "Nếu thật là lần đầu tiên, kiên trì lâu như vậy, tiền đồ vô lượng." Đàm Triệt mím môi, anh dường như có chút tức giận, nhưng động tác nhỏ này gợi cảm cực kỳ, Tiêu Ngọc nhìn anh nhiều thêm vài lần. "Chúc mừng anh." Tiêu Ngọc nói, "Loại chuyện bạn tình này, có một thì có hai, hôm nay khai trai, cảm giác thế nào?" Lời cô nói càng thêm chẳng ra gì. Đàm Triệt ung dung nhìn cô, ánh mắt nặng nề, tựa hồ muốn nhìn rõ, đây rốt cuộc có phải lời nói thật của cô hay không. Ánh mắt kiên định và sự im lặng của anh khiến trái tim Tiêu Ngọc nhảy dựng lên, nhưng cô vẫn là mỉm cười ngang nhiên mà đón nhận ánh mắt anh, tiếp tục nói: "Đừng xấu hổ, mọi người đều đã là người trưởng thành." Cô chưa bao giờ là đứa trẻ ngoan, bốn chữ theo khuôn phép cũ này cùng Tiêu Ngọc không hề liên quan đến nhau, Đàm Triệt ngay từ đầu đã biết. Nhưng trực diện đối mặt với các sự khiêu khích về quan niệm đạo đức của thế giới, vẫn là không tránh được trong lòng phát run. Đàm Triệt đối với loại rung động này, nhìn thấy một loại tự do bị đè nén lâu đến mức khó có thể nhìn thấy ánh sáng. Anh thậm chí nghĩ, nên nói như thế nào mới có thể không làm cho Tiêu Ngọc cảm thấy chính mình chơi không nổi, nên làm như thế nào, mới có thể không làm cho cô cảm thấy chính mình nhạt nhẽo lại cứng nhắc. Nên biểu đạt như thế nào, mới có thể để cô hiểu rõ, anh đối với cô có một loại ham muốn nguyên thủy, hy vọng ở trong cơ thể cô lưu lại ấn ký, càng hy vọng ấn ký đó sẽ lưu lại thật lâu trong trái tim cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]