16 tuổi.
Thẩm Mịch ngồi trong phòng học ngẩn người nhìn ra cửa, giờ đang là giờ ra chơi nên cô không ngại, trong phòng học chỉ có một mình cô, bóng lưng trầm tĩnh cô đơn, người ngoài nhìn vào chỉ thấy cô như một nữ hoàng cao ngạo.
Thẩm Mịch ánh mắt ưu thương nhìn về phía xa xăm, nghĩ đến gần tới sinh nhật của Quân ca ca làm cô bất giác khôi phục lại tinh thần.
" Tiểu Mịch, cậu lại ngồi thẫn thờ đấy à?".
Một nữ sinh nhanh nhẹn bước vào, tươi cười nói với cô, người bạn học này là bạn tốt của cô, được coi như vô cùng phiền phức tên là Tô Cửu.
Thẩm Mịch nhìn Tô Cửu, không mở miệng nói một lời nào làm Tô Cửu thở dài trách móc:" Tiểu Mịch à, cậu đừng cứ thâm trầm như vậy, suốt ngày cứ vác cái mặt băng đá đó, cậu không mệt hả?".
Mệt chứ.
Thẩm Mịch thầm nói ở trong lòng, kể từ ngày cô giấu đi nụ cười, cũng là lúc cô thu nhỏ chính mình, anh nói anh chán ghét nụ cười của cô, nhưng rốt cuộc, anh là đang chán ghét tới mức độ nào.
Thôi, bỏ đi.
Tô Cửu ngồi đối diện với Thẩm Mịch cảm thấy buồn phiền, cô thở dài, thương sót Thẩm Mịch, chuyện của Thẩm Mịch, cô cũng biết chút ít, cảm thấy Thẩm Mịch thật sự rất đáng thương.
Thẩm Mịch ngồi đến xuất thần, gần tới sinh nhật của anh, cô định đi học một khóa học làm bánh kem, nghĩ tới anh, cô không nhịn được vui vẻ hẳn.
Ánh nhìn đột nhiên buồn bã, Thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-thoi-gian-dung-voi-va/2473055/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.