" Mịch Mịch, anh có chuyện muốn nói".
Thẩm Mịch không phải là nghe lầm rồi chứ?.
Gần 10 năm nay, đây là lần đầu tiên anh nói chuyện với cô mà không có trách móc và khó chịu.
" Tiểu Cửu, cậu vào trong xe với mẹ mình trước đi".
" Cậu...".
" mình không sao".
Thẩm Mịch gật đầu chắc chắn, Tô Cửu mới không tình nguyện rời đi.
Thẩm Mịch đối mặt với Ngụy Quân, trái tim đã héo úa như có thêm nhịp sống, đang bắt đầu từ từ nảy nở.
Thẩm Mịch, đã đau khổ đến như thế, nay còn muốn chuốc thêm đau khổ sao?.
Anh đút tay vào túi quần, áy náy nói:"Xin lỗi".
" về chuyện gì?".
Thẩm Mịch thắc mắc, anh là đang nói đến xin lỗi, thật ra đối với cô mà nói, anh có lỗi nhiều lắm, một từ không thể nào giải quyết hết được.
" về chuyện đính hôn".
Ngụy Quân ngập ngừng.
" à, em nghe hết rồi, em không trách".
Thẩm Mịch cụp mắt, chầm chậm nói.
Cô thực sự không trách anh, cô chỉ trách Thẩm Tình, người đàn bà quá mức đê tiện.
" Thẩm Tình có thai".
Thẩm Mịch đứng hình, vết sẹo trong tim như bị ai đó dùng một dao bới móc, máu chảy đầm đìa.
Nếu anh muốn làm cho cô đau đớn, thì chúc mừng anh, anh đã làm được.
Thẩm Mịch run run, cô cứ ngỡ mình sắp ngất nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, môi run run:" chúc mừng anh".
Thật sự chúc mừng anh.
Ngụy Quân lẳng lặng nhìn cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-thoi-gian-dung-voi-va/2473049/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.