Tên đã bay khỏi cung sẽ không quay lại được, nếu chuyện đã rồi thì cứ thế mà làm đi.
Hôm đó, khi xem hết tài liệu, Diệp Thái Vi mới biết “hạng mục” mà Từ Trạm giao cho cô lại là một quán trà. Cô cảm thấy dở khóc dở cười, đầu như bị nện một côn, gần như xung huyết não.
Thế này chẳng phải là đùa giỡn người ta sao? Một quán trà, cô có thể làm được gì? Trông quán? Đun nước?
Bao nhiêu nhiệt huyết cô mới lấy lại được đã giảm bớt vài phần rồi.
Nhưng khi cô được đưa vào quán trà, cô đã mơ hồ hiểu được ý đồ của Từ Trạm.
Quả nhiên là không thể xem thường con mắt của Từ Trạm.
Diệp Thái Vi bước vào trong, dọn dẹp qua loa đống hành lý để đóng quân luôn ở đây, dáng vẻ rất ung dung.
“Ây cha, hóa ra ông bỏ tiền mời người về làm ẩn sĩ ở đây đấy hả?” Giọng nói đáng ghét của Giang Lạc vọng đến từ phía trước căn phòng, ngày càng rõ cùng với tiếng bước chân.
Diệp Thái Vi dừng bút, đưa mắt nhìn về phía âm thanh vừa phát ra.
Điền Văn và Giang Lạc một trái một phải đứng cạnh Từ Trạm, ba người cùng đút tay vào túi quần, ánh mắt nhìn cô đầy vẻ thích thú.
Giang Lạc liếc nhìn Từ Trạm một cái, cảm thán một câu đầy ẩn ý: “Phúc lợi cho nhân viên của công ty mình tốt thật.”
“Phúc lợi cho nhân viên cái vẹo gì chứ, đây rõ ràng là kim ốc tàng Kiều*!” Điền Văn nói chêm vào cho hết trách nhiệm.
* Nhà vàng giấu người đẹp. Xuất phát từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-thoi-gian-co-ten/85013/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.