Người xưa từng nói, ngâm vịnh phú quý mà chỉ biết đến “ngọc vàng gấm vóc”, thì đó là người “chưa hiểu gì về phú quý”.
Còn “chỉ thích cảnh sắc tự nhiên”, giả dụ như “Lê hoa viện lạc dong dong nguyệt, dương liễu trì đường đạm đạm phong”, đó mới thật sự là phong thái ung dung của kẻ giàu.
Tổng thể kiến trúc này không có “Dương liễu trì đường” nhưng cũng vô cùng hoa lệ.
Bên cạnh con đường mòn rải đầy đá vụn là dòng suối giả chảy róc rách, rìa sân có vài cây lê chưa đến mùa rộ hoa, cành lá um tùm đón lấy ánh trăng.
Rõ ràng, cảnh trí này đậm vẻ cổ kính, nhưng đặc biệt nhất ở chỗ là có khí thế khiến người khác phải nghẹt thở.
Ở cuối con đường rải đá vụn, vị chủ nhân trẻ tuổi đã mở rộng cửa đón chào: “Mời vào.”
Diệp Thái Vi yên lặng đi bên cạnh Từ Trạm, nhìn dáng vẻ như một cô hầu.
Vừa đi, Từ Trạm vừa cúi đầu xuống gần cô, thấp giọng nói: “Không phải làm ra cái vẻ như sẵn sàng hy sinh vì nghĩa lớn thế đâu.”
Hôm này là ngày đầu tiên Diệp Thái Vi làm thêm, nghe nói công việc là…đi đánh bài cùng Từ Trạm.
Diệp Thái Vi nghe anh nói vậy, chẳng những không bình tĩnh mà sống lưng lại càng cứng ngắc hơn.
Dù sao cô cũng đã rời xa thế giới hoa lệ này bảy năm rồi, bất luận là người hay cảnh, hoặc chuyện sắp phát sinh, đối với cô mà nói, đều vô cùng xa lạ.
Người đàn ông đi phía trước hai người đột nhiên lơ đãng quay đầu lại, thấy kiểu đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-thoi-gian-co-ten/85006/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.