Thật ra, đối với mấy người này thì “Trà lư” chỉ là trò thử nghiệm, làm một bước luyện tập cho nghề chính. Trận chiến mở màn thắng lợi quả thật khiến họ rất vui mừng, nhưng cũng không tới nỗi sung sướng đến phát điên. Thế nên, “tiệc mừng” chỉ đơn giản là cả hội đến Hồ Thiên Hải tụ tập mà thôi.
Lung Nguyệt Hoa Hương là khu ăn chơi tiêu biểu ở vùng quy hoạch ngoại ô, mà nơi không thể không nhắc đến là Hồ Thiên Hải.
Giang Lạc hào phóng bao nguyên một phòng cách “Trà lư” không xa có tên là “Thính Hương”, nhưng lại bị Điền Văn nhận định là hành động não tàn của kẻ phá gia chi tử, để “phù sa chảy ruộng ngoài”.
“Cái não có dung lượng bé như hạt gạo của ông thì làm sao mà giải thích được ẩn ý cao thâm của tôi.” Giang Lạc đã ngà ngà say, nheo mắt nhìn Điền Văn, khuôn mặt đầy vẻ khinh bỉ, “Nếu như tiệc mừng làm ở “trà lư” thì chẳng còn buôn bán được gì nữa, chả phải là đập luôn biển hiệu trong ngày khai trương à. Hiểu chưa?”
Điền Văn nâng cốc làm thành tư thế ngăn lại, “Được rồi, dù sao cũng chẳng phải tiền của tôi, ông cứ tự nhiên. Nào nào nào, uống tiếp.”
Từ Ánh Kiều nhức đầu bèn dựa vào Diệp Thái Vi, thì thầm với cô: “Cậu có thấy mấy ông kia người trước người sau đều phét lác không? Bộ dạng đúng chất vô lại…Chậc chậc, chẳng trách hôm nay không dám dẫn bạn gái đi, nhìn cái dáng đấy thì con gái không sợ chạy mất dép mới là lạ.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-thoi-gian-co-ten/3188490/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.