“Này, Từ Trạm, muốn cược với em một ván không?” Mười sáu tuổi, tiếng nói của Diệp Thái Vi trong trẻo, vẻ tươi cười rạng ngời, đuôi tóc quét qua tai, lúc cô nói chuyện cứ đung đưa qua lại.
Nói thật, bằng gương mặt ấy, không ai nói cô xinh đẹp cả, có điều đang độ thanh xuân, khuôn mặt không phủ son phấn rạng ngời dưới ánh mặt trời, khóe mắt đuôi mày đều toát lên thần thái khiến người ta mê muội.
Từ Trạm lấy cái vẻ khinh thường hay có ở tuổi thiếu niên để che giấu ý niệm ngây ngô nào đó: “Em cũng đủng đỉnh thật đấy, nếu anh nhớ không lầm, thì ngày kia là kỳ thi cuối ký rồi nhỉ?”
Diệp Thái Vi hơi nghiêng đầu về bên phải, ánh mắt cười sáng như hai vầng trăng: “Kỳ thi cuối kỳ chỉ có ba ngày, nhưng sau đó là hai tháng nghỉ hè đấy! Đương nhiên là phải dự trữ một ít vốn liếng cho kỳ nghỉ hè dài ngày rồi, khá là quan trọng đấy.”
Từ trước đến nay cô chưa bao giờ cảm thấy kỳ thi cuối kỳ là chuyện quan trọng, dù sao bố cô cũng không có yêu cầu gì đối với bài vở của cô cả.
Hơn nữa, cô cảm thấy, đối với Từ Trạm thì lại càng không thành vấn đề gì.
Bởi vì Từ Trạm làm chuyện gì cũng không cần đến mức tuyệt đối, chỉ cần kết quả ở mức thích hợp là được rồi. Có lẽ bởi tính điềm đạm, thư thái như vậy, nên anh không bị áp lực, làm rất nhiều việc được thuận buồm xuôi gió.
Từ Trạm nghĩ, quả nhiên gật đầu:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-thoi-gian-co-ten/3188470/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.