Buổi chiều mùa thu năm ấy, thời tiết ấm áo khô ráo, thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ thổi qua man mát, chàng thanh niên Từ Trạm giấu đầy tâm sự trong lòng, không sao nói ra được.
Anh dựa lưng vào thân cây to lớn, đằm mình trong cái nắng thu ấm áp, màu nắng vàng dịu vây quanh khiến anh mắt anh có đôi phần mơ màng, lại chứa cả vẻ bực dọc.
Ánh mắt thẫn thờ nhìn đến một ánh dương chói lọi ngoài xa, như thể nhìn gương mặt cười tủm tỉm của cô gái nhỏ phiền phức. Anh hơi nghiêng đầu, đôi mắt sáng ngời toát lên vẻ chăm chú, tò mò.
Đôi mắt nâu kia quá đỗi quen thuộc với Từ Trạm.
Đôi mắt cười tựa như ánh trăng rằm, trong đó chứa vẻ thẳng thắn, ngang bướng, nhưng lại đầy tình cảm nóng ấm.
Nụ cười đó cũng quá quen thuộc.
Dường như rất vô tư, rất đơn thuần mà lại hờ hững, giống như loại kẹo mạch nha mà trước đây cô rất thích, mềm mềm dính dính, có thể lan vị ngọt ngào từ miệng đến trái tim.
Bởi mấy năm nay cô luôn làm như lơ đễnh mà đột ngột xuất hiện xung quanh anh, nên anh mới có thể nhớ rõ như vậy.
Thật sự là rất quen thuộc, quen thuộc đến mức dù hiện giờ cô không ở trước mặt anh, anh cũng có thể tưởng tượng ta dáng hình sinh động.
Nhưng điều khiến anh tức giận là, đột nhiên một ngày, anh phát hiện ra cô đang dần dần cách xa mình.
Nụ cười tươi tắn kia, ánh mắt tựa vầng trăng rằm kia, dường như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-thoi-gian-co-ten/3188459/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.