Sao anh lại có thể nghĩ cô “vui đến quên cả trời đất” chứ?
Đúng vậy, nơi này sơn thủy hữu tình, trời xanh không một gợn mây, tình người ấm áp, đôn hậu hiền hòa.
Nhưng mà, Từ Trạm, nếu không có anh, nơi này dù có tốt cũng đâu có nghĩa gì với em.
“Thật ra, anh hối hận rồi.” Giọng nói của Từ Trạm chứa vẻ ảo não, anh cúi đầu nói: “Anh không nên để em cách xa anh như vậy.”
Nỗi nhớ nhung rất khủng khiếp, còn chưa xa nhau đến hai mươi tư giờ, anh đã có dấu hiệu luống cuống rồi.
Diệp Thái Vi hạ giọng, cất tiếng cười trấn an anh: “Nhưng mà không đi chuyến này thì em mãi mãi không thể đứng thẳng lưng trước mặt bố mẹ anh được, cũng không cách nào đối mặt với người khác.”
Anh đã làm rất nhiều vì cô, còn cô lại cứ ngây thơ chờ hoa tự nở, chờ hạnh phúc nghiễm nhiên rơi từ trên trời xuống.
Không ai không làm mà lại được hưởng cả.
Không công mà hưởng lộc, ăn không ngon, ngủ không yên.
“Em không cần đối mặt với ai hết, ai cố ý gây sự thì gọi người đó đến tìm anh, cứ để anh chiều, thế nào?” Giọng điệu của Từ Trạm kiêu ngạo như một ông vua vậy.
Diệp Thái Vi mỉm cười, ánh mắt đong đầy nỗi ngọt ngào: “Chắc là uống không ít nhỉ?”
Người này mỗi lần uống nhiều là lại vô cùng kiêu ngạo, như thể nhân cơ hội này để giải phóng những mặt bình thường vẫn hay phải khống chế.
“Ai bảo em đi xa thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-thoi-gian-co-ten/3188453/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.