Cô biết mình đang nằm mơ. Bởi đôi mắt cô đang nhìn về quá khứ, nhìn về năm mình mười bảy tuổi.
Ánh trời chiều bao trùm cả thành phố, Diệp Thái Vi mười bảy tuổi lẻ loi đứng dưới bóng cây trước cổng khu vui chơi giải trí. Tán cây rộng che được ánh mặt trời gay gắt, nhưng không cách nào ngăn được luồng nhiệt nóng nực phả lên từ mặt đất.
Đừng khó chịu, gọi điện thoại đi.
Gọi điện nói với anh ấy, mày đón sinh nhật âm, cho nên ngày hẹn là hôm nay.
Trong mơ, cô đứng dưới gốc cây, rút di động ra mấy lần, do dự xem có nên nói ra lời mình ấp ủ mấy năm hay không, nhưng cổ họng lại như bị nghẹn lại, không phát ra được âm thanh gì, chỉ có thể sốt ruột chờ.
Hiện tại cô đã biết nguyên nhân, cho nên không có phán đoán như trước nữa. Cô biết, năm đó Từ Trạm nghĩ hai người hẹn vào sinh nhật dương lịch của cô, chứ không phải vì hối hận hay khinh thường mà thất hẹn.
Nhưng, Diệp Thái Vi mười bảy tuổi không biết.
Vì thế mới sợ hãi, mới khổ sở, mới xấu hổ, mới uể oải.
Cô vẫn không phát ra âm thanh gì, chỉ có thể nhìn.
Nhìn khóe môi cong cong của Diệp Thái Vi mười bảy tuổi từ từ hạ xuống, nhìn sự hy vọng trong mắt Diệp Thái Vi mười bảy tuổi dần bị thay bằng nỗi bất an, nghi hoặc, nhìn Diệp Thái Vi mười bảy tuổi từng chút từng chút thất vọng đến đờ đẫn.
Diệp Thái Vi mười bảy tuổi đứng bất động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-thoi-gian-co-ten/3188448/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.