Lam Linh Lan và Vương Minh Khải, mới đầu cứ nghĩ hai người họ chính là tồn tại ở hai thế giới khác nhau, mãi mãi không có điểm chung. Nhưng sự thật đã chứng minh, hoàn toàn những điều này đều có thể trở thành sự thật, rằng tình yêu chính là viên thuốc hữu hiệu nhất để chữa lành mọi vết thương. Anh giam cầm cô trong thế giới của anh, bẻ gãy đôi cánh thiên thần của cô, khiến cô mãi mãi không thể bay đi. Cô giống như con chim nhỏ bé bị nhốt trong chiếc lồng sắt, điều có thể làm duy nhất chính là lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời rộng lớn nhưng u buồn sau cái lớp song sắt của nhà tù. Nhưng rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến.
Theo dòng chảy của thời gian, theo sự tiễn đưa của số phận, Lam Linh Lan chợt nhận ra, cô thực sự rất yêu Vương Minh Khải. Có lẽ là do ở cạnh anh lâu ngày nên đã vô tình sinh ra hảo cảm. Hoặc cũng có lẽ, hai người chính là định mệnh của nhau. Nếu như một ngày, ác quỷ trả lại cho thiên thần đôi cánh, trao trả cả tự do, vậy thì sao? Nếu như một ngày, ác quỷ có một bộ cánh trắng, theo thiên thần đi đến nơi thiên đường, vậy thì sao? Nếu như một ngày, thiên đường của anh có em, như vậy thì sao?