Sau khi vừa trở về Minh viên, Lương Vũ Tranh lập tức đi lên lầu, không ăn uống gì cả.
Để túi xách xuống ghế sofa, Lương Vũ Tranh lững thững đi vào nhà tắm với gương mặt vô cảm, trông như mất hồn.
Cô bật vòi hoa sen lên.
Nước chảy xuống người. Cô ôm gối mà khóc.
Nước mắt hòa với nước, đã nhiều càng thêm nhiều…
Ở rất lâu trong phòng tắm, mãi Lương Vũ Tranh mới bước ra. Mệt mỏi cả ngày trời nhưng cô lại không thể nào ngủ được. Cô nhìn lên chiếc giường lớn mà hai người vẫn cùng nằm hàng đêm.
Lương Vũ Tranh ngồi trên giường, vẫn còn ngửi thấy thoang thoảng mùi nước hoa nhẹ dịu.
Anh không dùng nước hoa quá nồng. Cô biết. Anh bảo nồng quá sẽ rất khó chịu và anh cực kỳ không thích.
Mọi chuyện cả ngày hôm nay như mơ vậy, cô chỉ mong rằng ngày mai tỉnh giấc, cô sẽ thấy Hạ Quân Dật ở bên cạnh cô chứ không phải là biến mất không chút dấu vết gì.
Tiếng điện thoại vang lên dồn dập khiến Lương Vũ Tranh giật mình. Là Vương Nhã Đồng gọi.
- Alo. - Giọng cô yếu ớt, mong manh.
- “Vũ Tranh, mình gọi điện là muốn nói với cậu, ngày mai mình sẽ trở về thành phố B, sẽ gặp cậu nhanh thôi. Mình vừa xem xong tin tức mới thì phải gọi ngay cho cậu. Bây giờ cậu vẫn ổn chứ?” - Ở đầu dây bên kia, Vương Nhã Đồng giọng cũng rất lo lắng.
- Nhã Đồng, mình không sao. – Cô cố gắng dùng cái giọng ấy để khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-thien-duong-co-anh/2715618/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.