Khi Lương Vũ Tranh tỉnh lại thì trời vẫn còn chưa sáng hẳn. Bên cạnh vẫn còn mùi hương và hơi ấm của Hạ Quân Dật nhưng không biết anh đã đi đâu mất rồi.
Đêm qua là lần đầu tiên Lương Vũ Tranh thật lòng cùng với Hạ Quân Dật. Điều đó quả thật rất hạnh phúc.
Đang ngồi suy nghĩ nhiều thứ thì Hạ Quân Dật đẩy cửa bước vào, mang theo một cốc nước.
- Cả đêm qua như thế mà em vẫn có thể dậy sớm như thế? Chẳng lẽ mấy tháng không ở bên phụ nữ, anh trở nên “yếu” như vậy à?
- Anh không biết “xấu hổ” là gì à? – Gương mặt Lương Vũ Tranh lúc này nóng hẳn lên.
- Anh không quan tâm mấy về từ này đâu. - Nhưng anh vừa đi đâu thế?
Hạ Quân Dật đặt cốc nước lọc ở tủ đầu giường gần chỗ của Lương Vũ Tranh, nói:
- Hơi khát nước nên xuống lấy một cốc. Em muốn uống không?
- Không cần, em không khát.
Hạ Quân Dật lên giường, ngồi xuống bên cạnh Lương Vũ Tranh, vươn tay ôm cô vào lòng.
- Em có biết là anh đang hạnh phúc như thế nào không?
- Vậy anh có biết em đang rất hạnh phúc không?
- Biết. Cả đêm cùng em như thế là đủ biết rồi.
- Mặt anh sao dầy như thế chứ?
Lương Vũ Tranh tựa đầu vào ngực của Hạ Quân Dật, nở một nụ cười rất hạnh phúc.
- Nhưng mà Hạ Quân Dật, nghĩ đi nghĩ lại em cảm thấy anh thật sự rất ngốc đấy. Tại sao anh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-thien-duong-co-anh/2715589/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.