Chương trước
Chương sau
Sau cuộc họp dài đằng đẵng, cuối cùng Hạ Quân Dật cũng trở về phòng làm việc. Vừa mới ngồi xuống, anh đã mở máy tính lên xem video những hoạt động sáng nay của Lương Vũ Tranh ở Minh viên. Nhưng khi nhìn thấy Tống Thừa Huân, Hạ Quân Dật bỗng nhíu mày. Tiếng chuông điện thoại bàn vang lên khiến Hạ Quân Dật chưa kịp nghe đoạn đối thoại giữa Lương Vũ Tranh và Tống Thừa Huân.

- “Tổng giám đốc, có luật sư Tống đến ạ.” – Giọng của Tiffany nói qua điện thoại vẫn nhẹ nhàng như vậy.

- Cho cậu ta vào đi.

- “Vâng.”

Không lâu sau, Tống Thừa Huân đã tự đẩy cửa đi vào. Anh ta rất thản nhiên ngồi hẳn xuống sofa, tự rót cho mình ly rượu.

Hạ Quân Dật cũng tắt đoạn video kia đi, đi ra chỗ sofa, ngồi vắt chéo chân, dựa hẳn lưng vào ghế.

- Chắc là cậu đã biết rõ hôm nay mình đến gặp Lương Vũ Tranh là có chuyện gì rồi đúng không?

- Cậu cũng biết à?

- Sao lại không biết chứ? Cả Minh viên rộng lớn chỗ nào cũng lắp camera, cậu đã huy động một đống vệ sĩ đến bảo vệ Minh viên thì không có lý gì không lắp thêm camera giám sát. Và những hình ảnh thu được sẽ được chuyển trực tiếp đến chiếc laptop kia của cậu.

Tống Thừa Huân vừa nói vừa nhìn về phía chiếc laptop đang đặt trên bàn làm việc của Hạ Quân Dật. Lúc này, Hạ Quân Dật chỉ nở một nụ cười nhạt nhẽo:

- Nói đi, cậu đã nói những gì với Lương Vũ Tranh? Mình vẫn chưa kịp xem xem hai người đã nói gì.

- Nói về chuyện Lương Vũ Tranh cầm súng bắn cậu. Hôm trước mình có nghe Tống Cường nói qua nhưng không rõ lắm. Minh thật không ngờ cậu còn lấy súng ra, lắp đạn rồi đưa cho Lương Vũ Tranh, dạy cho cô ta cách bắn nữa chứ. Đầu óc cậu lúc đấy có vấn đề à?

Lời nói của Tống Thừa Huân tuy có nặng lời thật nhưng với tư cách là một người bạn, một luật sư đại diện của Hạ Quân Dật, anh ta không thể không lo cho tính mạng của Hạ Quân Dật.

Nhưng dù lời nói kia của Tống Thừa Huân có khó nghe đến mức nào, Hạ Quân Dật cũng vẫn yên lặng, không phản bác gì.

- Mình hỏi này, rốt cuộc là cậu thật sự đem tính mạng cậu đặt vào trong tay của Lương Vũ Tranh hay ngay từ đầu cậu đã đoán ra rằng cô ta sẽ không thể nào giết cậu? Trong lòng Lương Vũ Tranh lúc này, cậu chính là kẻ thù số 1 của cô ta đấy, có biết không? Nếu như cô ta không kiềm chế được bản thân, e rằng hôm nay mình đã phải đến nghĩa trang thăm cậu rồi, đâu có thư thái ngồi đây thế này.

- Tùy theo cách nghĩ của mọi người thôi. Có người sẽ nghĩ mình bằng lòng chết dưới tay của Lương Vũ Tranh thì cũng có người cho rằng, mình đã biết từ lâu Lương Vũ Tranh sẽ không nổ súng.

- Mình thuộc dạng người thứ hai. Mình không nghĩ cậu lại có tình cảm đến mức chết vì Lương Vũ Tranh.

Hạ Quân Dật nhún vai, lại tiếp tục giữ im lặng.

Tống Thừa Huân cứ nghĩ mãi về những điều mà Lương Vũ Tranh đã nói cho anh ta lúc ở Minh viên. Ân oán thù hận? Cái được gọi là ân oán thù hận ở đây phải do Hạ Quân Dật tìm cô tính sổ chứ không phải là ngược lại. Nhưng anh ta cũng không đến việc, Lương Vũ Tranh lại thật sự bình tĩnh đến mức thế này, thản nhiên đáp trả lại mọi câu nói của anh ta, khiến anh ta rơi vào tình thế khó.

- Cậu đã điều tra được kẻ đứng sau giật dây cho Lâm Kiệt chưa? Mãi chưa ra được kết quả gì, chắc không phải là người của cậu quá vô dụng hay đối phương quá thông minh nham hiểm?

- Tên đó giấu đầu và cũng chẳng để lộ đuôi. Nhưng mình tin chắc hắn sẽ có hành động sớm thôi. Còn nữa, người của mình, tốt nhất cậu đừng nên bình xét. Nếu muốn biết có vô dụng hay không, cậu có nên thử một chút không hả Tống đại luật sư?

- Thôi thôi, người của cậu lợi hại. Hạ Quân Dật lúc này mới tự rót cho mình một ly rượu, từ từ thưởng thức hương vị đậm đà kia.

- À phải, mình nghe nói tối nay là bữa tiệc của thương hội, có một doanh nhân nổi tiếng cũng từ nước ngoài trở về, đó là Hàn Bính Sinh. Nghe bảo ông ta cũng muốn tranh chức Chủ tịch thương hội thành phố B đúng không? Hình như ông ta cũng không phải loại vừa.

- Hàn Bính Sinh cuối cùng cũng đã trở về rồi à? - Ông ta là ai thế?

- Mình với cậu quen nhau mới 7 năm, mối quan hệ trước đó của mình thì cậu đương nhiên không biết. Hàn Bính Sinh là bố của Hàn Minh, nhưng ông ta đã ra nước ngoài sinh sống 20 năm nay. Còn Hàn Minh năm xưa lại muốn về thành phố B. Sau khi Hàn Minh chết, Hàn Bính Sinh cũng không trở lại thành phố B nữa.

Tống Thừa Huân nghe vậy thì gật gù, lắc nhẹ ly rượu vang ở trên tay, giọng có phần tò mò:

- Minh Viễn đã nắm giữ vị trí Chủ tịch này 3 năm, đến nay đã hết nhiệm kỳ. Lần này Hàn Bính Sinh về nước và muốn tranh chức này, e rằng ở đằng sau nhất định có chuyện gì đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.