Hôm nay là đám cưới của Hạ Tuyết Tâm và Lưu Cảnh Dương nhưng giờ đã 10 giờ rồi mà Lương Vũ Tranh vẫn còn nằm ngủ không biết trời đất gì trên giường. Hạ Quân Dật mở cửa vào trong, nhìn thấy Lương Vũ Tranh lúc này thì chỉ có thể lắc đầu. Anh ngồi xuống bên giường, vỗ nhẹ lên vai của Lương Vũ Tranh, nói:
- Lương Vũ Tranh, dậy đi, đã hơn 10 giờ rồi.
Không quan tâm đến tiếng gọi, Lương Vũ Tranh kéo chăn trùm kín cổ. Hạ Quân Dật liền đứng dậy, đi kéo hết rèm cửa ra.
- Ừm… Chói mắt quá, Hạ Quân Dật, anh mau tắt đèn đi, như thế này thật sự rất khó chịu.
- Mau dậy đi, em có biết hôm nay là ngày gì không? Đám cưới của Tuyết Tâm và Cảnh Dương đấy.
Lúc này Lương Vũ Tranh mới ngồi bật dậy, nhanh chóng nhìn đồng hồ ở đầu giường. Quả thật đã hơn 10 giờ rồi.
- Tôi gọi em nhiều lần như vậy rồi nhưng em có chịu dậy đâu.
Lương Vũ Tranh cũng chẳng nói gì thêm với Hạ Quân Dật, chạy nhanh vào phòng tắm.
………………………………….
Sau khi Lương Vũ Tranh trở về Minh viên, chỗ này đã thay đổi toàn diện đến mức đáng ngạc nhiên. Thím Lý được Hạ Quân Dật thăng lên chức quản gia, anh còn thuê thêm 3 người giúp việc nữa. Anh cũng cử đến 5 vệ sĩ, thuê 1 người làm vườn và một người trông cổng. Lương Vũ Tranh không hiểu vì sao Hạ Quân Dật lại làm như vậy. Nhưng thật lòng mà nghĩ, thân phận của Hạ Quân Dật như vậy, tìm vài người đến bảo vệ chỗ nhà ở của anh cũng chẳng có gì lạ.
Lương Vũ Tranh lại ăn vội vội vàng vàng, suýt nữa thì chết nghẹn. Hạ Quân Dật rót cốc nước cho cô, nói:
- Em chết đói mấy ngày rồi?
Lương Vũ Tranh nhận ngay lấy cốc nước uống nhanh. Một lúc sau cô mới lên tiếng:
- Không phải là chết đói, em sợ là đến muộn đám cưới của Hạ tiểu thư với Tổng giám đốc Lưu thôi.
- 2 rưỡi chiều mới bắt đầu cử hành hôn lễ, từ bây giờ đến lúc đó còn tận 4 tiếng nữa, không sợ trễ đâu.
- Nhưng có thêm thời gian thừa thì cũng đỡ hơn, không cần phải quá vội vàng.
Không cần nghe lời khuyên của Hạ Quân Dật, Lương Vũ Tranh vẫn cứ ăn vội như thế. Xong bữa, cô uống mấy ngụm nước cho trôi cơm rồi lại chạy vội lên tầng. Hạ Quân Dật nhìn theo bóng lưng của Lương Vũ Tranh, chỉ có thể lắc đầu.
…………………………………..
Lương Vũ Tranh lấy ra bộ đầm dạ hội màu đen lần trước cô cùng với Hạ Quân Dật chọn ra. Chiếc váy quây xẻ cao ở phần chân, nhìn trông rất quyến rũ.
Mặc xong váy, Lương Vũ Tranh bắt đầu tự trang điểm. Mái tóc màu hạt dẻ bóng mượt được để lệch sang bên phải, cô chọn màu son màu đỏ để cho phù hợp với bộ váy.
Khi Hạ Quân Dật đi vào thì cũng vừa lúc Lương Vũ Tranh trang điểm xong. Anh nhìn cô, nói:
- Đứng dậy cho tôi xem nào.
Lương Vũ Tranh đứng dậy, tiến lại gần chỗ của Hạ Quân Dật. Anh gật đầu tỏ vẻ rất vừa ý.
Rồi Hạ Quân Dật tiến đến chỗ bàn trang điểm, mở hộp đồ đựng bộ trang sức “Tuyết Dương” ra, lấy chiếc vòng cổ kim cương đeo lên giúp Lương Vũ Tranh.
- Có vẻ như bộ đồ trang sức cũng như bộ váy mà tôi mua cho em trông cũng khá khớp với nhau đấy.
- Em không biết là anh cũng biết chọn đồ như vậy.
Hạ Quân Dật lấy từng thứ từng thứ đeo lên người cho Lương Vũ Tranh. Sau đó anh lại mở chiếc hộp đựng bộ đồ trang sức “Tuyết Vũ” ra, lấy chiếc vòng tay đeo lên tay phải cho Lương Vũ Tranh, đồng thời cũng lấy chiếc nhẫn đeo cho cô.
- Anh đeo cho em nhiều thứ thế này, tự dưng em thấy lo.
Lương Vũ Tranh nhìn hai bên tay của mình rồi ngẩng đầu nhìn Hạ Quân Dật, nói.
- Lo cái gì?
- Lo sợ bị người ta bắt cóc.
Hạ Quân Dật bật cười:
- Không cần phải lo, có tôi đi bên cạnh em thì ai dám bắt cóc em chứ?
- Cũng chẳng chắc được. Anh không thấy em chỗ nào cũng có kim cương à? Cả bộ đồ trang sức mấy chục triệu USD như thế này, có tên cướp nào mà không bị lóa mắt chứ.
Điệu bộ của Lương Vũ Tranh lúc này khiến Hạ Quân Dật rất buồn cười.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]