Tay của Hạ Quân Dật nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Lương Vũ Tranh, nhẹ nhàng xử lý vết thương giúp cô. Vì xót quá, Lương Vũ Tranh bỗng rụt ngay tay lại.
- Không sao chứ?
- Ừ.
- Em không có gì muốn hỏi tôi sao?
- Tôi cần phải hỏi anh chuyện gì đây? Hỏi anh tại sao bỏ mặc không cứu tôi ư? Hay hỏi anh về việc anh nói như vậy thì chắc là anh đã chán tôi, muốn đá tôi để tìm người mới?
Hạ Quân Dật bỗng dừng tay, anh nhìn thẳng vào đôi mắt của Lương Vũ Tranh. Không hiểu sao cứ nhìn cô lúc này là anh lại cảm thấy đau lòng.
- Anh không còn gì để nói nữa đúng không? À phải, tôi đã nói trúng suy nghĩ của anh rồi còn gì.
- Em nghĩ tôi như vậy hả?
- Thế anh cho rằng tôi phải nghĩ về anh thế nào?
Hạ Quân Dật đặt chai thuốc xuống bên cạnh, sau đó lấy băng gạt ra, từ từ băng bó cổ tay cho Lương Vũ Tranh.
- Tôi biết là em rất giận tôi, nhưng tôi không thể không làm như thế.
- Đương nhiên là anh phải làm như thế rồi, tôi chỉ là một người phụ nữ được anh bao nuôi mà thôi.
- Người bắt cóc em, cho dù thế nào tôi cũng sẽ điều tra ra hắn. Lúc em bị bắt cóc, tôi bắt buộc phải nói như thế với tên bắt cóc, như vậy mới có thể bảo đảm mạng sống của em và bạn em.
Lương Vũ Tranh nghe Hạ Quân Dật nói vậy thì nhíu mày lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-thien-duong-co-anh/2715343/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.