Chương trước
Chương sau
"Xin lỗi a Lam Trạm, mẫu thân ta......" Thấy Lam Vong Cơ nhìn mình chằm chằm, Ngụy Vô Tiện xấu hổ mà cười cười, mẫu thân hắn cũng thật là, như thế nào lại ở trước mặt Lam Trạm nói đến đề tài này, còn muốn Lam Trạm tham khảo giúp hắn. Với tính tình kia của Lam Trạm, để y xem bức họa của nữ tử sợ là sẽ cảm thấy có nhục văn nhã đi.
Lam Vong Cơ vẫn dùng ánh mắt gắt gao khóa hắn, Ngụy Vô Tiện không biết làm như thế nào, đột nhiên cảm giác được nguy hiểm.
"Lam Trạm......? Ngươi làm sao vậy?" Ngụy Vô Tiện có chút lo lắng hỏi, cảm xúc của Lam Vong Cơ có chút không đúng, ngày thường Thái Sơn sập trước mắt mặt cũng không đổi sắc nhưng hôm nay giống như có chút không tốt lắm, ngay cả hô hấp cũng dồn dập vài phần.
Lam Vong Cơ đột nhiên tiến lên một bước, ở trong ánh mắt kinh ngạc của Ngụy Vô Tiện kéo mạt ngạch của mình xuống, nắm lấy cổ tay Ngụy Vô Tiện trói lại.
"Lam Trạm a Lam Trạm, ngươi đây là muốn làm gì?" Ngụy Vô Tiện thật sự bị dọa rồi, tình huống lúc này của Lam Vong Cơ thực không thích hợp! Lúc trước mỗi lần hắn đụng tới mạt ngạch của Lam Vong Cơ thì phản ứng của y đều đặc biệt lớn, như thế nào bây giờ lại tự tháo mạt ngạch còn trói tay hắn lại?
"Ngươi..... không muốn?" Thấy Ngụy Vô Tiện giãy giụa, Lam Vong Cơ giống như bị tạt một chậu nước lạnh, chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới từ trong ra ngoài đều lạnh thấu xương, động tác cũng bị đông cứng.
Ngụy Vô Tiện thấy thần sắc y không đúng, động tác giãy giụa lập tức ngừng lại. Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, hắn giống như thấy được trong mắt Lam Vong Cơ một tia thống khổ tuyệt vọng? Lam Vong Cơ tuyệt vọng? Sao có thể?
Ngụy Vô Tiện nghĩ tới phản ứng lúc trước của Lam Vong Cơ mỗi lần bị hắn đụng vào mạt ngạch, thật giống như đụng phải một miếng thịt trên người y. Đây có thật sự chỉ là một cái mạt ngạch không vậy? Trong lòng Ngụy Vô Tiện dâng lên một tia không ổn, hắn cảm thấy mình sắp chạm vào một chân tướng gì đó.
"Lam Trạm, mạt ngạch nhà ngươi rốt cuộc có ý tứ gì vậy?"
Lam Vong Cơ sửng sốt, "Ngươi không biết?"
Ngụy Vô Tiện nói, "Ta không phải người Lam gia các ngươi, làm sao biết được hàm nghĩa của mạt ngạch nhà ngươi được a."
Lam Vong Cơ cảm thấy tứ chi dường như ấm lại một chút. Y cúi đầu nhìn về phía mạt ngạch của mình, mạt ngạch trắng tinh thêu hoa văn mây cuốn đang buộc trên cổ tay mảnh khảnh của Ngụy Vô Tiện.
"Trên gia quy có ghi." Y thấp giọng nói.
Ngụy Vô Tiện bĩu môi, "Lam Trạm a, con người của ta đây, trước nay đều chỉ nhớ hảo không nhớ hư. Gia quy nhà ngươi nhiều như vậy làm sao ta nhớ hết a. Sau khi chép xong cũng đều quên hết."
"Ngươi......" Lam Vong Cơ không biết nên nói gì mới tốt. Tình cảm thời gian dài như vậy, tới nay y vẫn luôn rối rắm, nhưng mà đối phương căn bản là không biết?
"Cho nên mạt ngạch nhà ngươi rốt cuộc có ý tứ gì a. Mỗi lần ta đụng tới ngươi đều phản ứng lớn như vậy, giống như ta chạm vào lão bà của ngươi vậy." Ngụy Vô Tiện nhịn không được phun tào nói.
Lam Vong Cơ nhìn hắn, "Mạt ngạch Lam gia, chính là 'tự quy thúc mình'. Tổ tiên lập gia có nói, chỉ có ở bên người mệnh định, trước mặt người khuynh tâm mới không cần tự quy thúc mình. Cho nên, mạt ngạch Lam gia ta chỉ có người làm bạn đời mới có thể đụng vào."
Ngụy Vô Tiện ngây dại. Lần đầu tiên hắn biết mạt ngạch Lam gia còn có hàm nghĩa trầm trọng như vậy. Lúc trước hắn đã làm cái gì? Hắn chính là không chỉ một lần kéo mạt ngạch của Lam Trạm chơi, năm đó ở đại hội bắn cung ở Kỳ Sơn còn kéo mạch ngạch của Lam Trạm xuống trước mặt mọi người a! Nếu mạt ngạch là đại biểu...... vậy hắn......
Nhưng mà hiện tại Lam Trạm đem mạt ngạch trói tay hắn là có ý gì?
Gương mặt Ngụy Vô Tiện trong nháy mắt nóng bừng, hắn nhìn mạt ngạch mảnh khảnh trên cổ tay, chỉ cảm thấy trọng du thiên kim.
"Ngụy Anh. Ta thích ngươi." Lam Vong Cơ nhìn vào mắt hắn, lần đầu tiên nói ra tâm ý của mình.
Ngụy Vô Tiện ngốc lăng, rốt cuộc hiểu được ý tứ của Lam Vong Cơ, chỉ là hắn đột nhiên không biết nên đáp lại Lam Vong Cơ như thế nào.
Lam Vong Cơ thấy hắn không có phản ứng, quang mang trong mắt ảm đạm đi.
"Ngươi không muốn?"
Ngụy Vô Tiện thấy y như vậy đột nhiên từ đáy lòng trào lên một trận không đành lòng, tuy rằng hắn vẫn chưa hiểu tình cảm của mình với Lam Vong Cơ, nhưng mà hắn biết hắn cũng không muốn nhìn thấy bộ dáng ảm đạm thần thương của y.
Hắn cẩn thận hồi tưởng mấy năm nay ở cùng với Lam Vong Cơ, từ lúc mới quen hắn đặc biệt thích trêu chọc y, lúc ấy chỉ cảm thấy tiểu cũ kỹ này lớn lên đẹp như vậy, nhưng gương mặt lạnh băng quá đáng tiếc. Vì thế hắn tìm mọi cách khiêu khích chính là muốn nhìn biểu tình biến hóa của y. Mặc kệ là cao hứng hay phẫn nộ đều được.
Hắn chưa bao giờ thích ai, cũng không biết thích một người là tư vị gì. Nhưng hắn biết, cảm giác của hắn đối với Lam Vong Cơ là không giống nhau. Ngay từ đầu hắn chỉ nghĩ mình và Lam Vong Cơ là bằng hữu, bằng hữu của hắn nhiều nhưng hắn chưa từng trêu chọc ai như Lam Vong Cơ. Hắn thích xem biểu tình biến hóa bất đồng của Lam Vong Cơ, cũng thực thưởng thức gương mặt đẹp của y, tình cảm như vậy đối với người khác lại chưa từng có. Chẳng lẽ đây là thích sao? Hắn không hiểu.
"Lam Trạm, ngươi nghe ta nói!" Ngụy Vô Tiện thu hồi nhất quán cợt nhả của mình, nghiêm túc nhìn Lam Vong Cơ, "Ta chưa từng thích ai, cho nên ta cũng không biết tình cảm của ta đối với ngươi có phải là thích hay không. Nhưng ta biết đối với ngươi và ta đối với người khác không giống nhau. Ta muốn thấy ngươi cười, muốn mang ngươi đi thể nghiệm những việc ta đã trải qua, muốn cùng ngươi chia sẻ đồ vật mà ta thích. Lúc nhìn thấy ngươi trong lòng ta rất vui mừng, mặc dù ngươi xụ mặt không để ý tới ta thì ta vẫn muốn gặp ngươi. Ta không biết thích sẽ có cảm giác gì, cũng không biết đây rốt cuộc có phải thích hay không. Nhưng mà Lam Trạm, hiện tại ta rất muốn biết, ngươi đối với ta có phải chính là cảm giác như ta đối với ngươi hay không?"
Lam Vong Cơ nghe hắn nói, quang mang trong mắt một lần nữa cháy lên, trái tim y đập thình thịch, trước mặt cũng chỉ còn lại người này và thân ảnh thiếu niên mười sáu tuổi dung hòa vào nhau, "Ngụy Anh....... Ý của ngươi là........"
"Ta nghĩ, chúng ta có thể thử xem, ở chung tựa như đạo lữ thử xem....." Ngụy Vô Tiện nói, gương mặt càng ngày càng hồng, vành tai cơ hồ cũng sắp bốc cháy.
Lam Vong Cơ rốt cuộc nhịn không được kích động trong lòng, một tay đem Ngụy Vô Tiện ôm vào lòng. Hai người, hai trái tim đồng thời điên cuồng nhảy lên, giống như muốn thoát ra khỏi lồng ngực cùng đối phương dính sát vào, ở bên nhau.
"Ngụy Anh, Ngụy Anh......." Lam Vong Cơ ôm người trong ngực, những tưởng rằng cả đời này cũng sẽ không cầu được, một lần lại một lần gọi tên đối phương.
Ngụy Vô Tiện ghé vào trong ngực Lam Vong Cơ, gương mặt còn mang theo nhiệt độ nóng bỏng dương mãn tươi cười, "Ta ở đây, Lam Trạm."
*****
Ngày hôm sau, Tàng Sắc lại lần nữa nhìn thấy Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ xuất hiện cùng nhau, trên mặt liền lộ ra thần sắc hiểu rõ.
Có lẽ trong mắt Ngụy Vô Tiện, hắn và Lam Vong Cơ ở chung vẫn giống như trước đây, nhưng trong mắt người khác thì không phải như vậy. Tỷ như lúc ăn cơm, liền theo bản năng gắp cho Lam Vong Cơ chút thức ăn mà mình thích, kết quả thấy Lam Vong Cơ bị cay đến môi cũng đỏ lên lại vội vàng rót nước cho y, thậm chí trực tiếp đưa tới bên miệng y. Lam Vong Cơ cũng không tránh không ngại, trực tiếp uống một ngụm nước từ tay hắn, chờ vị cay trong miệng giảm xuống hai người mới ý thức được mình vừa làm gì. Ngụy Vô Tiện hơi chột dạ mà ngẩng đầu nhìn mẹ mình, liền thấy mẹ và sư bá đang vừa cười vừa nói gì đó, Giang Yếm Ly một bên cũng thường thường nói vài câu, giống như là không ai chú ý tới hai người họ.
Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng thở ra. Lại không thấy được đũa trong tay Giang Trừng đã sớm bị hắn nắm đến gãy làm đôi.
Trong lòng Giang Trừng ngổn ngang một lời khó nói hết. Nếu sớm biết hắn đã đem gia hỏa Lam Vong Cơ không có hảo tâm kia đuổi về Cô Tô rồi. Biết vậy đã tốt, hắn chẳng nghĩ tới sư huynh nhà mình thế nhưng thật sự đoạn tụ. Lúc trước người đi chọc ghẹo cô nương nhà người ta dẫn đầu chính là hắn, như thế nào sau khi gặp Lam Vong Cơ liền đoạn tụ vậy?
Ngụy Vô Tiện không chú ý tới sắc mặt thay đổi thất thường của Giang Trừng, mới vừa rồi còn chột dạ sợ mẫu thân mình nhìn ra được, quay đầu một cái liền đem việc này ném ra sau đầu, cùng Lam Vong Cơ nên làm gì thì làm đó.
Dư quang của Tàng Sắc ngắm động tác nhỏ của hai người bên kia, cùng Khi Kính chớp chớp mắt: Thành!
Khi Kính khẽ gật đầu.
Bàn tay Tàng Sắc ở dưới bàn nắm ngón tay cái của Khi Kính: Ý kiến của sư tỷ thật hay.
Khi Kính gắp một đũa đồ ăn tới trong chén Tàng Sắc, mỉm cười nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt bất động thanh sắc đảo qua hai người đang rơi vào không gian riêng kia: Là duyên phận của bọn chúng.
Tàng Sắc cũng theo ánh mắt của Khi Kính mà nhìn thoáng qua Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện vẫn không hề che giấu mà nghiên cứu khẩu vị của Lam Vong Cơ. Mà Lam Vong Cơ rất phối hợp với hắn, vô luận Ngụy Vô Tiện gắp cho y cái gì y đều không chút do dự ăn vào.
Đột nhiên cảm giác có chút khó chịu. Tâm Tàng Sắc nói. Rõ ràng lúc trước Ngụy Vô Tiện cũng sẽ gắp đồ ăn cho nàng. Quả nhiên là có tức phụ thì quên mẫu thân? Nàng có phải là không nên tác hợp bọn chúng hay không? Đây chính là cảm giác đem cải trắng chính tay mình trồng uy đến miệng heo nhà người ta sao?
Một bữa cơm tâm tư mọi người đều khác nhau, cơm nước xong Ngụy Vô Tiện như thường lệ lôi kéo Lam Vong Cơ, cuối cùng dưới sự chờ mong của mọi người Ngụy Vô Tiện tuyên bố vết thương của bọn họ đã không có gì đáng ngại.
"Thật tốt quá!" Ngụy Vô Tiện chỉ thiếu một trận hoan hô, kéo tay áo Lam Vong Cơ chạy ra bên ngoài, "Mẹ à, con mang Lam Trạm ra ngoài chơi! Cơm trưa không cần chờ chúng con."
Sắc mặt Tàng Sắc lại lần nữa trầm xuống, quả nhiên a, có tức phụ liền quên mẫu thân. Hỗn tiểu tử này!
*****
Thời gian thoáng cái đã đến cuối năm.
Lam Vong Cơ ở Liên Hoa Ổ đã gần hai tháng. Lam Hi Thần vài lần viết thư thúc giục y hồi Vân Thâm Bất Tri Xứ, đều bị y im lặng khước từ, cuối cùng Lam Hi Thần thật sự tò mò đệ đệ rốt cuộc sao lại thế này, tự mình tới Liên Hoa Ổ tìm người. Lần này Lam Vong Cơ không có cách nào khước từ, chỉ có thể ngoan ngoan theo huynh trưởng về Cô Tô.
Sắp phải phân ly, hai người tuổi trẻ lần đầu tiên yêu đương trong lòng đều không nỡ. Buổi sáng ngày khởi hành, trong phòng cho khách của Lam Vong Cơ, hai người ôm nhau nửa ngày cũng không tách ra được. Cuối cùng Lam Vong Cơ thật sự khắc chế không được, nâng mặt Ngụy Vô Tiện lên, nhìn đôi môi phấn nộn kia nhịn không được hôn xuống. Một khi đụng vào, hai người đều chấn động, môi của đối phương so với tưởng tượng của mình còn muốn mềm mại hơn. Môi răng tương giao, hai người đều có chút khó tự khống chế, trong tiếng nước ái muội trao đổi nước bọt. Ngụy Vô Tiện gắt gao bám vào bả vai Lam Vong Cơ, chỉ cảm thấy hai chân càng ngày càng mềm, cuối cùng cả người đều bị Lam Vong Cơ ôm vào trong ngực.
Lúc tách ra, Ngụy Vô Tiện đã không đứng được, nếu không có Lam Vong Cơ ôm hắn, chỉ sợ đã mềm thành một vũng nước trên mặt đất. Lam Vong Cơ cũng không tốt lắm, thanh âm thở phì phò, màu đỏ trong mắt chậm chạp tan đi.
"Lam Trạm, ngươi có phản ứng." Ngụy Vô Tiện khẽ cười một tiếng, ái muội dùng bàn tay vờn qua hạ thân nhô lên một khối của Lam Vong Cơ.
"Ngụy Anh..... đừng nháo." Lam Vong Cơ cố nén động tác tiếp theo, nếu còn như vậy, hôm nay y sẽ không thể về Cô Tô được.
Nụ cười giảo hoạt treo trên môi Ngụy Vô Tiện, một bên tiếp tục trêu chọc một bên nghiêm trang hỏi, "Ta nháo lúc nào?"
Lam Vong Cơ bị hắn chọc ghẹo thiếu chút nữa khống chế không được.
Đột nhiên, "Vong Cơ? Đệ không khỏe sao?" Thanh âm của Lam Hi Thần ngoài cửa vang lên, hai người sợ tới mức động tác cũng đông cứng.
Hai người nhìn nhau, biết không thể tiếp tục dây dưa. Lam Vong Cơ cuối cùng vẫn không thể nhịn được hung tợn cắn trên môi Ngụy Vô Tiện một ngụm, cắn đến Ngụy Vô Tiện thiếu chút nữa hô ra tiếng, "Huynh trưởng, chờ một lát." Lam Vong Cơ dùng tay lau đi vệt thủy quang lấp lánh bên môi Ngụy Vô Tiện.
Lam Hi Thần an tĩnh chờ.
"Lam Trạm, ngươi không được ra khỏi cửa." Ngụy Vô Tiện ở bên tai y nhỏ giọng nói.
Lam Vong Cơ nhìn hắn, biểu tình như muốn nói: Tại sao?
Ngụy Vô Tiện nhịn không được cười, "Chờ năm sau, ta đi tìm ngươi."
Mắt Lam Vong Cơ sáng ngời, "Ngươi nói, chờ ngươi."
Ngụy Vô Tiện ở bên môi y hôn nhẹ một cái, "Ta nói, chờ ta."
Đến lúc Lam Vong Cơ ra ngoài, trên môi vẫn mang một chút hồng, Lam Hi Thần sửng sốt một chút, "Vong Cơ, miệng của đệ......?"
Mặt Lam Vong Cơ không đổi sắc, "Thức ăn Vân Mộng có chút cay."
Lam Hi Thần hiểu rõ, "Nga, đúng là như thế. Vong Cơ, đệ nửa điểm cay cũng không ăn được, thức ăn Vân Mộng quả nhiên vẫn không quen."
Lam Vong Cơ nói, "Cũng tốt, có thể thích ứng!"
Giang Trừng ở một bên tới tiễn khách, "....." Mẹ nó đoạn tụ chết tiệt!
Cẩu lương đến đây:)))
Editor: Ngáo
Đã đăng: 19:46 - 03/04/2020
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.