"Muội đó, từ nhỏ đã như vậy, ta biết nhưng cũng không thể khuyên can muội được." Khi Kính một tay bưng chén thuốc lên, đưa tới trước mặt Tàng Sắc, "Tới, trước tiên đem thuốc uống hết, nếu thương thế không tốt thì đừng nghĩ tới việc đi đâu cả." 
"Sư tỷ?" Nghe ra ý tứ trong lời nói của Khi Kính, Tàng Sắc đột nhiên quay đầu lại, kinh hỉ trong mắt không thể che đậy. 
"Aaaa, muội an ổn một chút đi." Chén thuốc trong tay Khi Kính suýt chút nữa bị Tàng Sắc làm đổ, cũng may Khi Kính tay chân nhanh nhạy, nhịn không được nâng tay kia lên nhẹ nhàng gõ gõ trán Tàng Sắc, "Sư tôn đồng ý cho muội xuống núi, nhưng muội cần phải dưỡng thương cho tốt đã." 
Được lời chắc chắn, Tàng Sắc cũng không thúc giục Khi Kính nữa, tiếp nhận chén thuốc ngửa đầu một hơi uống cạn sạch. Người này ngày xưa mỗi lần uống thuốc đều giở trò chơi xấu la lối khóc lóc không chịu uống, thế nhưng giờ lại một hơi uống cạn chén thuốc đắng. Khi Kính không nói nên lời, trong lòng khó chịu âm thầm thở dài, chung quy vẫn không nói ra. Không đành lòng nói với nàng, đã qua mười mấy năm, A Anh của muội, đã trưởng thành. 
Nàng còn nhớ rõ ngày đó sư tôn đem sư muội về, sư muội từ nhỏ tới lớn được sự sủng ái của nàng, một thân bạch y nhiễm huyết đỏ đã mất đi hô hấp, tay còn gắt gao nắm chặt lấy tay Ngụy Trường Trạch đã sớm không còn hơi thở. 
Sư tôn khí độ ngày thường đột nhiên phảng phất như già đi mười tuổi, gương 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-tang-sac-tan-nhan-sau-khi-chet-tro-ve-hau-the/1311877/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.