Tô Tử Duyệt nhìn bóng lưng Giang Dực đi ra, không hiểu sao trong lòng siết chặt, lại xoay người nhìn về phía máy tính, tiếp tục xử lý họa tác củacô, phần lớn những bức họa hiện tại, đều do cô vẽ thật lâu trước đây. Cô vẽ tranh rất tùy hứng, có khi tự nhốt mình trong phòng vẻ tranh cảngày, sau đó lại liên tục đi chơi. Sở dĩ cô chọn nghề này, không phải vì yêu thích hội họa, đơn giản vì cảm thấy cuộc sống như vậy rất tự do,không cần sáng chín chiều năm *, hơn nữa bản thân cô cũng có chút thiênphú, vì thế còn có thể miễn cưỡng qua ngày.
Cuối cùng, sau khiđã hoàn thành tác phẩm, gửi bản gốc của tranh đến hộp thư của đốiphương, nhìn thoáng qua thời gian dưới góc phải màn hình, đã rạng sángrồi, cô cũng không muốn đi ngủ, ngược lại rất có tinh thần mở ra mộttrang web khác, nhìn thứ gì đó, mới cảm thấy quả thực đã quá muộn, lúcnày mới tắt vi tính và đi ra khỏi thư phòng
Khi đi đến phòngkhách, bước chân của cô dừng lại. Giang Dực đang nửa nằm trên sofa, hình như ngủ thiếp đi. Làm khuôn mặt của anh lộ vẻ nhu thuận. Kì thực,thường ngày anh cũng không lộ ra vẻ lạnh lùng và nghiêm túc, nhưng thờithời khắc khắc luôn mang theo cảm giác xa cách khó mà tới gần, cho dù là khi anh ấy cười với bạn.Giờ phút này, ngược lại anh rất nhu thuận và dễ gần hơn,
Tô Tử Duyệt chỉ nhìn anh như vậy, không nghĩ muốn phávỡ hình ảnh đó, cô nghĩ nếu như có một ngày bọn họ rời xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-ta-ngoanh-lai-nhin-nhau/2240885/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.