Giang Dực đi công tác, một mình TôTử Duyệt đợi ở trong nhà, anh đi rồi rõ ràng cô có chút không thích ứng, không có cảm giác có người gọi rời giường, nhớ tới lại cảm thấy hạnhphúc, đúng lúc trong hoàn cảnh này khiến cô có vài phần rầu rĩ không nói nổi nên lời. Trong phòng trống vắng, trầm trọng hơn, cô không muốn thay đổi thói quen lười di chuyển, nằm trên giường nhìn trần nhà, trong đầuhiện lên rất nhiều suy nghĩ không nói rõ được, mỗi lần đều nghĩ cả đờicứ trôi qua như thế sao? Cô xuất hiện cảm giác bối rối không giải thíchnổi. Lúc trước cô lựa chọn làm một người vẽ tranh, vốn không muốn đi tìm việc, nói đúng hơn là không muốn cả ngày phải nhìn sắc mặt của lãnhđạo, lúc đầu khi vẽ tranh thì mịt mờ tự hỏi mình, cả đời này cứ trôi qua như thế ư? Suy nghĩ như thế, luôn luôn khiến cô rơi vào phiền não.
Nhưng cô biết cách làm thế nào để tự an ủi mình, từ những người làm văn phòng (ngày làm từ chín giờ sáng tới năm giờ chiều),có lẽ cũng phải tự hỏi,cuộc đời trôi qua như thế à? Con người luôn muốn tồn tại, có thể coi một nghề phụ thành công việc có lẽ cũng là một loại may mắn.
Sau khi côthông suốt những suy nghĩ vớ vẩn, rời giường, tùy ý chỉnh sửa lại mìnhmột chút, nhanh chóng gọi điện cho Diệp Tiêu Tiêu. Diệp Tiêu Tiêu đangđi làm, hơn nữa còn đang có chút việc, hoàn toàn không có lòng tốt nóichuyện phiếm cùng Tô Tử Duyệt, Tô Tử Duyệt cũng không làm phiền DiệpTiêu Tiêu làm việc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-ta-ngoanh-lai-nhin-nhau/2240872/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.