Hứa Hủ và Quý Bạch đi đến một nhà hàng ở khu vực sầmuất.Bây giờ là giờ cao điểm, nhà hàng rất đông khách nênhọ phải đợi sắp xếp chỗ ngồi. Nhưng sau khi đi vào phòng ăn, bên trong có chiếcghế sofa màu đỏ thẫm và ngọn đèn dịu dàng, sắc đêm xán lạn chiếu vào cửa sổ, tạothành khung cảnh yên bình trong ồn ào, hết sức ấm áp.
Hứa Hủ ngồi xuống ghế sofa, nhận quyển thực đơn từtay nhân viên phục vụ. Cô cúi đầu lật vài trang, mặt ghế sofa bên cạnh hơi lúnxuống, một luồng khí nóng quen thuộc như xa như gần vây quanh người cô.
Quý Bạch để áo khoác và túi xách của hai người sangphía đối diện. Sau đó anh ngồi cạnh Hứa Hủ, một cánh tay vắt ra thành ghế sofasau lưng cô, thong dong nhìn cô gọi món.
Trong quan niệm của Hứa Hủ, một khi đã trở thành ngườiyêu, thân thể gần gũi là đạo lý hiển nhiên. Hơn nữa, cô cũng tương đối thíchngoại hình của Quý Bạch. Thế là cô nhướng mắt mỉm cười với anh, chủ động dịchmông lại gần anh một chút.
Quý Bạch cười tủm tỉm.
Hai người cùng nhẫn nại xem thực đơn.
Quý Bạch thích ăn cá vược, Hứa Hủ giở đến trang đó,hỏi: “Thầy, cá vược hấp hay rán sốt?”
Quý Bạch ghé sát tai cô, cất giọng trầm thấp: “Em vừagọi anh là gì?”
Hứa Hủ quay sang nhìn anh.
Điểm lại cách xưng hô của những người yêu nhau ởxung quanh, cũng chỉ có bấy nhiêu. Hứa Hủ cân nhắc rồi mở miệng: “Quý Bạch?Honey? Quý Quý? Bạch Bạch? Anh muốn em gọi là gì?”
Quý Bạch phì cười.
Cười xong, anh nhẹ nhàng nhắc nhở: “Lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-oc-sen-co-tinh-yeu/1262756/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.