“You don’t even know how very special you are
You leave me breathless
You’re everthing good my life
You leave me breathless
I still can’t believe that you’re mine
You just walked out of one my dreams
So beautiful you’re leaving me
Breathless…”
Tiếng nhạc vang lên trong không gian yên tĩnh. Bờ mi dài khẽ run, nhưng đôi mắt vẫn không tình nguyện mở mắt ra. Thế những tiếng nhạc chuông điện thoại vẫn vang lên không ngừng nghỉ, chứng minh cho việc người gọi đến rất kiên trì. Đấu tranh tư tưởng rất lâu Vũ Hân mới không tình nguyện mở mắt. Cô bò dậy khỏi mắt đất lạnh băng. Hôm qua sau khi khóc, cô đã ngủ thiếp đi trên nền đất lạnh lẽo ở cửa ra vào. Giờ toàn thân đau nhức, cảm giác như từng tấc da thịt không phải là của mình.
Vũ Hân đưa mắt tìm chiếc điện thoại và ngạc nhiên nhìn vào tên người gọi. Mới có năm giờ sáng mà Mạnh Nguyên đã gọi điện cho cô. Cô vội vàng chỉnh lại giọng mình rồi bắt máy.
- Alo!
- Hân…
- Vâng! Sao anh gọi cho em sớm vậy?
- Anh ở ngoài cửa. Mở cửa cho anh.
- Gì cơ?- Vũ Hân giật mình, cô hỏi lại vì bởi cô không dám tin điều anh nói.
- Anh nói anh về rồi, ra mở cửa cho anh!
Vũ Hân ngước mắt nhìn ra phía cửa rồi run run mở khóa. Người đàn ông ấy đứng ngay trước mắt cô, mỉm cười trìu mến. Anh như một cơn gió đi đến bất định. Thế nhưng tất cả lúc nào cũng gây cho cô những bất ngờ không thể tưởng. Dưới mắt anh có một quầng thâm mờ mờ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu/2289750/chuong-37.html