Khẽ cựa mình, Mạnh Nguyên đưa tay tìm kiếm thân hình mềm mại của ai đó nhưng khua loạn một hồi mà vẫn không thấy. Anh chợt mở bừng mắt. Trên chiếc giường hỗn đột chỉ có một mình anh mà không thấy một ai khác. Không nghĩ ngợi gì thêm, anh tung chăn rồi lao về phía cửa.
Vũ Hân nghe thấy tiếng mở cửa thì quay đầu lại. Khuôn mặt trăng trắng của cô chợt nổi lên một tầng màu hồng.
- Nguyên!!! Anh làm gì vậy?
Mạnh Nguyên đứng hình nhìn chằm chằm vào Vũ Hân. Cô đứng cách anh có vài bước chân, đôi chân mày đang cau lại nhìn anh, đôi môi khẽ mím. Anh chợt tỉnh, nhìn lại chính mình.
- À!
- À?- Vũ Hân cau mày chặt hơn nữa.- Chẳng lẽ vì em mặc áo của anh nên anh mới không có đồ mặc?
Mạnh Nguyên bật cười, anh tiến lại gần cô, mặc cho ánh mắt cô mở to nhìn anh chằm chằm. Cho tới khi cơ thể cô nằm trọn trong vòng tay anh, anh mới thở một hơi dài. Cuối cùng cô cũng thực sự trở về bên anh. Hóa ra tất cả đều là sự thật, tất cả không phải là mơ.
- Xin lỗi…- Vũ Hân khẽ nói.
- Sao lại xin lỗi anh?- Mạnh Nguyên đặt cằm lên đỉnh đầu cô rồi nhắm mắt lại.
- Đã làm anh lo lắng. Thực xin lỗi anh, Mạnh Nguyên!
Mạnh Nguyên không trả lời. Vũ Hân chỉ nghe thấy tiếng thở đều đều mà trầm ổn của anh. Cô tựa vào vai anh, tận hưởng sự ấm áp mà anh mang lại. Để khắc ghi, để tạc vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu/2289743/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.