- Hân? Sao con lại ở đây?
Bà Bích bất ngờ khi thấy đứa con gái của mình xuất hiện trước cửa. Nhìn quanh một lượt, bà nhận thấy Vũ Hân không đi cùng ai, cũng không đem theo hành lý nên cũng yên tâm. Có lẽ con gái bà chỉ đi công tác vài ngày mà thôi.
- Đi công tác sao?
Bà Bích bước vào nhà rồi trở lại bên căn bếp nhỏ. Vũ Hân im lặng bước theo bà, gương mặt cô mỗi lúc một nặng nề hơn.
- Không ạ!- Cô đứng phía sau bà, khẽ trả lời.
- Hử?- Bà Bích dừng ngón tay đang nhặt rau rồi quay lại nhìn cô.- Vậy về nhà làm gì?
- Con… bỏ việc rồi!
Vũ Hân cười gượng khiến gương mặt càng trở nên nhợt nhạt hơn. Bà Bích thấy hình như mình nghe lầm, đôi mắt bà nheo lại khó tin. Bà nhìn chằm chằm vào đứa con gái mà bà yêu thương này. Nhìn vào ánh mắt đờ đẫn, làn da trắng xanh của nó mà thấy tim nhói đau.
- Đã có chuyện gì xảy ra?- Bà hỏi, gương mặt vẫn giữ nét bình tĩnh vốn có.
Vũ Hân không biết nói gì, cô không biết phải bắt đầu từ đâu và phải giải thích ra sao. Tất cả những gì đã và đang xảy ra, mẹ cô đều không biết. Vậy thì cô nên bắt đầu từ đâu đây? Từ câu truyện bi thương của bốn năm trước hay là những mất mát thương tổn của bốn năm sau?
- Vậy Mạnh Nguyên thì sao?- Bà Bích tiếp tục đặt câu hỏi.- Nó đồng ý để cô nghỉ việc sao?
- Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu/2289738/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.