Vũ Hân mở cánh cửa phòng ngủ, khẽ đưa mắt về phía chiếc giường lớn. Cô chợt bật cười khi trông thấy đứa con trai mập mạp của mình nằm ườn trên người bố nó ngủ ngon lành. Cái miệng hé mở, làm nước dãi chảy cả ra. Mà ông bố đáng kính của nó cũng ngủ say như chết, chẳng thèm để ý tới việc mình đang bị “thịt” đè như thế nào.
- Sao em lại đứng ngoài đó cười kinh khủng vậy?
- Ô, anh đã dậy rồi sao?
Vũ Hân giật mình rồi tiện tay đóng cửa lại. Cô bước về phía anh, nắm lấy bàn tay đang giơ ra chờ đợi của anh.
- Anh tỉnh rồi sao không đặt Mạnh Kiên xuống giường?- Cô ngồi xuống bên cạnh anh.- Con nặng như vậy, anh không nghẹt thở sao?
- Thì cứ coi như cục bông mà ôm thôi!
Anh cười cười, tay khẽ vỗ vỗ vào cái mông tròn vểnh lên đến kiêu ngạo của con trai. Đứa con này do vợ anh mang thai chín tháng mười ngày, dứt ruột đẻ ra. Cả quá trình ấy tuy anh rất mong mỏi chờ đợi thế nhưng cũng rất thương vợ.
Anh tìm thấy cô khi cô mang thai con hai tháng. Đã vậy anh lại suýt chút nữa đâm phải cô khi cô đi trên đường. Nhưng cũng vì một mực đưa cô vào viện mà anh mới biết mình sắp làm cha. Khi ấy anh nghĩ ông trời đã đền bù cho anh vì những ngày anh đau khổ mệt mỏi. Một người vợ và một đứa con, còn có gì tuyệt vời hơn?
Đối với Vũ Hân, anh vừa là yêu cũng vừa là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu/2289735/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.