Chúc Minh Lượng gọi vào di động của tôi, nói rằng ảnh của tôi đã được Hạnh Địch và giám đốc công ty chấp nhận, họ quyết định sẽ ký hợp đồng với tôi, bảo tôi nhanh chóng đến thảo luận các điều khoản chi tiết.
Tôi hỏi thẳng: “Tôi sẽ được hưởng mức thù lao bao nhiêu?”
Anh giật nảy mình. “Tiểu thư, cô thẳng thắn quá đấy, tôi chưa gặp ai bộc trực như cô. Tiền thù lao là một trong những điều khoản chi tiết chúng ta sẽ thảo luạn khi gặp mặt.”
“Tôi không biết sẽ được bao nhiêu thì có gì phải thảo luận, anh cứ nói một con số đại khái là được.”
Anh ta khó xử nói: “Lúc đầu, chúng tôi định trả cho cô một vạn tệ, nếu bức ảnh nhận được phản hồi tốt và cô muốn tiếp tục làm đại diện hình tượng đó, chụp quảng cáo thương mại thì sẽ bàn bạc lại vấn đề thù lao.”
So với số tiền lương ít ỏi tôi kiếm được ở công ty thời trang kia thì đây là một con số rất lớn, nhưng giờ nó lại không thể giải quyế t vấn đề của tôi, thế nên tôi im lặng không nói. Anh ta băn khoăn hỏi lại: “Cô không hài lòng à? Đối với một người mẫu ảnh mới, hoàn toàn không có kinh nghiệm thì đó là một mức thù lao khác hậu hĩnh.”
“Tôi biết.”
“Cô đang cần tiền à?”
“Ai dám vỗ ngực nói mình không thiếu tiền bao giờ. Sáng ngày mai tôi sẽ qua công ty anh.”
Ngay chiều hôm đó, tôi bắt xe khách ra thành phố, đến trạm xe cuối cùng thì trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-yeu/3083066/chuong-11-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.