Type-er: Linh Phan
Ngày hôm sau, tôi chép lại địa chỉ trên lá thư của dì Mai, quyết định một mình đi đến đó.
Tôi bật thiết bị dẫn đường, lái xe gần ba tiếng đồng hồ đến Thanh Cương, nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục lái xe qua thành phố. Hai bên đường trồng những cây dương rất cao, phòng cảnh hai bên lại giống hệt nhau, nên nhìn về phía trước như không thấy đâu là bến bờ. Tôi cứ lo đi nhầm đường, khi nhìn thấy tấm biển ghi tên thôn Lưu Loan thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Con đường dẫn vào thôn hình như vừa mới sửa lại không lâu, tuy nhỏ nhưng rất bằng phẳng. Trước cổng thôn có một hồ nước nhỏ, đàn vịt đang bơi lội tung tăng Tôi chọn chỗ đỗ xe rồi bước xuống, bỗng một mùi thơm dịu ngọt lan toả khắp không gian, bao vây lấy tôi. Hít hà một hơi thật sâu, tôi nhìn xung quanh, hoá ra trong thôn trồng rất nhiều cây hoa quế, hoá quế có màu vàng óng nở rộ thật đẹp mắt. Cạnh hồ, có một ông lão và một bà lão đang ngồi đánh mạt chược dưới ánh nắng, vài đứa trẻ con tò mò bước đến, đứng ở một khoảng cách nhất định nhìn ngó tôi, sau đó cắn móng tay thì thầm to nhỏ với nhau, chắc là ở đây không phải ngày nào chúng cũng trông thấy người lạ vào làng. Tôi hỏi thăm bà Mai, chúng lập tức trở nên thân thiện, tranh nhau nói:
“Cháu biết, cháu biết, bà Mai là bác sĩ của thôn bọn cháu.”
“Đi theo cháu, cháu sẽ dẫn cô qua đó.”
Nhà dì Mai ở phía Đông của thôn, cánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-yeu/29026/chuong-2-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.