Type-er: Linh Phan
Cánh cổng một lần nữa bị đẩy ra, con Lai Phúc sủa lên hai tiếng “gâu gâu”muôn thuở rồi thôi. Một mái tóc màu vàng rối bù ló vào. Tôi bước ra,dường như không tin vào mắt mình. “Chu Nhuệ!”
Cậu ta hỏi nhỏ: “Bố cậu có nhà không?”
Tôi lắc đầu, cậu ta liền lập tức thu lại cái dáng vẻ định co cẳng chạy củamình, nghênh ngang bước vào, còn tiện tay xoa đầu con Lai Phúc. Từ trước đến nay con Lai Phúc luôn không thích người ngoài thân thiết với nó nên đã tránh đầu qua một bên. Còn “gừ gừ” trong cổ họng tỏ ý phản đối.
“Ái chà, con chó đáng ghét nhà ngươi cũng kiêu ngạo gớm, chẳng bày tỏ tìnhcảm chào đón người lâu ngày không gặp chút nào, cẩn thận không tao chomày vào nồi lẩu bây giờ.”
Con Lai Phúc căn bản chẳng thèm để ý đến lời đe doạ kia, nó ve vẩy đuôi lững thững bỏ đi.
Chu Nhuệ là bạn học cùng trung học với tôi, hơn nữa còn ngồi cũng bàn. Họcxong lớp Mười một, cậu ta được gia đình cho sang Anh du học, sau đó tôivà cậu ta thỉnh thoảng có nói chuyện qua mạng. Mấy hôm trước, ở trênmạng, cậu ta còn phàn nàn đồ ăn ở bên Anh là để dành cho heo ăn, thờitiết bên đó khiến người ta buồn bực, chán ngán. Thế mà hôm nay cậu talại xuất hiện trước cổng nhà tôi, bảo làm sao tôi không kinh ngạc.
Cậu ta nhìn tôi từ trên xuống dưới vẻ săm soi. “Này, hình như cậu cao lên thì phải?”
“Ừ, bây giờ tôi cao một mét bảy mươi rồi.”
“Thế là chỉ thấp hơn tôi có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-yeu/29017/chuong-1-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.