Tiếng gõ bàn phím lách cách vang lên từ quầy thu ngân, thấp thoáng một cái đầu nhỏ đang chú tâm làm việc.
Hạ Y Thuần vừa kết sổ vừa ngâm nga câu hát:
- Đã sớm quên mất, là ai khai chiến trước.. Sự dằn vặt không ngừng này, rốt cuộc là vì cái gì?
Giọng hát cô nhẹ nhàng, có chút ngọt ngào, nghe vào thật dễ khiến người khác mềm lòng. Cô hát khe khẽ bài nhạc phim của bộ phim cổ trang cách đây không lâu mà cô đã dịch. Tình tiết vừa hài xen lẫn chút cẩu huyết còn có nhạc phim hay tuyệt khiến cô mỗi ngày đều muốn chăm chỉ làm việc.
Nhớ lại thời huy hoàng lúc ấy, không khỏi cảm thán, nếu bây giờ cô cũng chăm chỉ như thế thì có thêm một số tiền xài dư dả rồi nha..
Tâm trạng hôm nay thật tốt, vừa làm việc vừa hát hết bài này đến bài khác, công việc kết sổ cũng rất nhanh được hoàn thành.
- Y Thuần.
- Hử? - Nghe tiếng gọi, cô đáp mà chẳng ngước đầu nhìn.
- Hôm qua.. em không thấy thư của tôi sao?
- Thư? - Cô vô thức thốt lên, ngẩng đầu, cô nhìn thấy đầu tiên là gương mặt không mấy xán lạn của Louis sau màn hình máy tính.
Cô giật mình chột dạ, ngày hôm qua sau khi gặp Lăng Thiên Dụ cô thật sự quên mất, đến khi tan làm lại bị anh kéo đi ăn cơm, rốt cuộc đến sáng nay cũng không có nhớ ra. Trong lòng cô bỗng dâng lên một cỗ áy náy, hay là cứ vờ như hoàn toàn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-yeu-la-sai/2819521/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.