Hạ Y Thuần lại một ngày nữa tỉnh dậy trên giường bệnh, chống đỡ ánh nắng chói chang từ cửa sổ, cô nhìn khắp phòng một vòng, bắt gặp ánh mắt chăm chú của ai đó.
- Quản lý? - Cô ngạc nhiên.
- Đã nói ngoài giờ làm em không cần gọi tôi là quản lý mà. - Không biết đã lâu chưa, hắn khoanh tay đứng cạnh giường nhìn cô.
- Ừ haha. - Cô cười trừ. - Vết thương của anh đã đỡ hơn chưa?
Hạ Y Thuần ngồi dậy, quan tâm đến tình hình sức khỏe của hắn, nhưng hắn lại đáp chẳng đâu vào đâu.
- Dậy đi, Thượng Thủy mua đồ ăn đến đó.
Dứt lời, hắn ung dung đi đến ghế dựa đối diện giường ngồi, thuận tay cầm một tờ tạp chí trên bàn, bắt chéo chân nhàn nhã đọc.
Cô đưa mắt nhìn thờ thẫn mất một lúc mới tiêu hóa kịp lời nói của hắn, tất bật đi vào rửa mặt. Tận đến khi ngồi xuống cạnh hắn, cô mới hỏi lại một lần nữa:
- Vết thương của anh đã ổn chưa?
- Chút chuyện nhỏ. - Hắn đáp, dường như cô không thể hấp dẫn hắn hơn tờ tạp chí.
- Ừm. - Cô ậm ừ không biết phải nói gì hơn.
Hai người cứ duy trì không khí này lúc lâu, một người nhàn nhã thoải mái, một người rối rắm trong lòng. Hạ Y Thuần luôn tự hỏi, có phải lúc nào hắn cũng có thể như không sao cả vậy không, khi mọi thứ quanh hắn đều muốn rối tung cả lên, hắn vẫn có thể thảnh thơi đến phòng cô gọi cô cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-yeu-la-sai/2819511/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.