Đã lâu không được nghe y dùng giọng điệu như vậy kêu tên mình, dục vọng không ngừng đánh vào não Từ Diệu Văn, hắn hiện tại rất muốn ôm chặt lấy đối phương mà hung hăng tiến vào, mạnh mẽ ma sát rồi bắn vào bên trong y.
Nhưng nhìn khuôn mặt say ngủ kia, Từ Diệu Văn chỉ đành cúi người ôm lấy đối phương, đặt vật đã trướng to đến nổi gân xanh bên bắp đùi y nhẹ nhàng cọ xát.
Từ Diệu Văn cọ xát hơn nửa tiếng đồng hồ mới bắn ra, sau đó vòng tay ôm lấy đối phương, không hề thấy buồn ngủ, hắn vẫn không ngừng suy nghĩ tại sao lại cùng Hàn Duy đi đến bước đường này.
“Sao lại để cậu ấy đi?”
Trương Dược Ngạn đã từng oán hận hỏi hắn một câu như thế.
Hiện tại nhớ ra, Từ Diệu Văn cũng đặt ra nghi vấn cho chính mình: Sớm biết để cậu ấy đi, mình cũng sống không vui vẻ gì, thế thì tại sao lại chấp nhận buông tay?
Khi cậu ấy bảo muốn dọn ra ngoài mình đã rất tức giận, đó là một sự đả kích lớn nhất trong đời, hôm đó thực sự không có cách nào kiềm chế được sự tức giận.
Biết là vậy, nhưng Từ Diệu Văn đã sớm hối hận rồi.
Đáng ra không nên để cậu ấy đi, thậm chí Từ Diệu Văn cũng từng nghĩ vu vơ rằng cho dù có chia tay thì cũng phải nhốt cậu ấy lại để không ai có thể nhìn thấy, nhưng không ngờ vừa thả ra cậu ấy lại chạy đến với người khác, đem hết tình cảm từng dành cho hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-yeu-do-khe/2129961/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.