Chương trước
Chương sau
Hôm sau tỉnh lại thấy trên môi ấm áp, trợn mắt lên thì thấy Từ Diệu Văn đang quỳ trên giường, đè trên người y hôn môi, Hàn Duy tức giận ‘’Ưm’’ một tiếng

Từ Diệu Văn rời ra áp lên trán y ‘’Năm mới vui vẻ’’

Đại não còn chưa hoạt động mới chợt nhận ra, hôm nay là ngày đầu của năm mới, không khỏi nhớ lại tối qua ‘’Tổng kết năm cũ’’ có bao nhiêu đáng sợ, một khi những hình ảnh đó tràn ngập trong não Hàn Duy liền chẳng thể nào dám nhìn thẳng đối phương.

Y hơi chuyển tầm mắt ‘’Mấy giờ rồi ?’’

Giọng nói vừa thốt ra hai tai Hàn Duy liền đỏ lựng, hôm qua kêu gào dữ quá nên khàn đặc cả đi, lo lắng không biết phòng bên cạnh có nghe thấy những âm thanh đáng xấu hổ tối qua không.

‘’Mới 12 giờ, anh nấu cơm rồi, dậy ăn đi’’

Từ Diệu Văn ngược lại có vẻ rất vui sướng, thậm chí dời tay đến eo muốn bế y lên.

Hàn Duy gấp gáp đẩy tay hắn ra ‘’Điên rồi à ? ‘’

Trong nhà còn có người, nếu để Trương Dược Ngạn nhìn thấy mấy cảnh này sau này y thật không dám nhìn mặt người ta. Còn phải nói cách ôm của tên này quá đáng sợ, y nam nhi thân cao 1m77 lại bị âu yếm ôm trong lòng, quả thật mất mặt không để đâu cho hết.

Từ Diệu Văn bị cự tuyệt đứng phắt dậy gãi mũi ‘’Em đi lại được sao ?’’

Hàn Duy vừa bước xuống, trên lưng đã phát mỏi, mặt lập tức co rúm lại, thật sự là đau đến không nhấc mình lên được, lại rất lúng túng, đành nhanh chóng nằm xuống kéo chăn trùm kín đầu ‘’Em không ăn’’

Từ Diệu Văn đứng một bên khẽ cười, đi qua kéo chăn xuống, mạnh mẽ bế y lên nói ‘’Tiểu Ngạn ra ngoài rồi’’

Người trong lòng lúc này mới chịu im cho hắn bế vào phòng ăn.

Trên bàn có hai phần Beefsteak, một tô canh, và hai cái thìa.

Từ Diệu Văn xếp chén đũa trước mặt y ‘’Ăn đơn giản chút, lót dạ rồi lát ra ngoài ăn tiếp’’

Hàn Duy cũng không tỏ vẻ bất mãn, hắn lại bổ sung thêm ‘’Anh cũng không nhàn rỗi gì, tối qua làm nhiều lần vậy, em lại hôn mê, dọn dẹp tàn cuộc rất mệt, cho nên hôm nay mới dậy trễ, sợ em thức dậy lại đói bụng nên chỉ nấu được ngần này”.

Hàn Duy xíu nữa bị nghẹn. Người này sao có thể dùng bộ mặt thản nhiên khi nói những chuyện thế này vậy ?

Mấy ngày nay đầu óc rối loạn cuối cùng cũng trở lại bình thường, hòn đá đè nặng trong lòng đã đươc gỡ bó, lòng tràn đầy khoan khoái.

Từ Diệu Văn ngồi đối diện cùng y dùng cơm, cùng gắp thức ăn, khoảng cách quá gần đến mức ngẩng đầu lên là có thể nhìn rõ được đối phương.

‘’Làm gì mà cứ nhìn anh cười ? Anh đẹp trai lắm sao ?’’

Hàn Duy lúc này mới phát hiện trên mặt mình vẫn chưa thu lại nét cười, bởi vì đang hạnh phúc nên cứ bộc lộ hết lên mặt.

Hàn Duy không phải người tham lam, với y chỉ cần ở bên hắn như vậy là đủ rồi.

‘’Bớt tự sướng đi, em thấy chính mình trong mắt anh đẹp trai hơn anh nhiều’’

Thấy người đối diện cười phá lên, thấy lời mình thốt ra hơi mất mặt, bèn nhanh chóng sửa lại ‘’Em là nói hình ảnh phản chiếu của em trong mắt anh’’

Từ Diệu Văn gật đầu cười ‘’Đúng vậy, trong mắt anh, em rất đẹp’’

Nói xong đột ngột đứng lên chống hai tay lên bàn, thân mật sáp qua nhìn thẳng vào mắt Hàn Duy ‘’Soi mình trong mắt em, anh cũng thấy mình đẹp trai chết người’’

Nghe như lời tán tỉnh mấy bé gái ngây thơ nhưng là vẫn rất thích nghe.

Hàn Duy thấy mình thật sự bị tẩu hỏa nhập ma rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.