‘’Tớ không phải đã dặn cậu ra ngoài phải cầm theo ô sao ?’’ Từ Diệu Văn thật muốn ném điện thoại vào mặt người kia.
‘’Có đem theo, nhưng giữa đường bị gió cuốn đi rồi’’
‘’Đứng đó chờ, tớ tới đón cậu’’
Từ Diệu Văn ngắt điện thoại, hầm hầm quay đầu xe hướng công ty của Trương Dược Ngạc mà chạy.
Đang giai đoạn giao mùa, thành phố S gần đây mưa dầm liên miên, có khi cả tuần không thấy được ánh nắng mặt trời. Mỗi lần ra ngoài đều nhắc nhở người kia phải mang theo ô, kết quả là lần nào cậu ta cũng có cớ để hắn đi đón.
Đi trên đường lớn chợt nhớ đến Hàn Duy, không biết y có mang theo ô không, thời tiết bắt đầu trở lạnh, quần áo có mặc đủ ấm không.
Trong ấn tượng Hàn Duy là một người rất cẩn thận, những chuyện nhỏ nhặt cũng rất lưu tâm. Nhưng y không thích mặc nhiều quần áo ấm, nhớ mỗi khi mùa đông y tỉnh dậy lúc nửa đêm để đi toilet đều một thân quần áo mỏng manh, lúc trở lại thì hít hà chui vào ổ chăn.
Mơ màng tỉnh giấc, một tay đẩy y đang chui vào lòng, thế là y lại càng gắt gao run lẩy bẩy bám lấy hắn không ngừng cọ cọ, giống như muốn truyền hết khí lạnh qua người hắn vậy.
Tay cầm điện thoại định nhấn nút gọi, trong đầu lại văng vẳng câu nói của Trương Dược Ngạn.
Hắn biết mình không còn cách nào…có thể giống như trước đây, trong mối quan hệ với Hàn Duy. Cần phải xác định rạch ròi mối quan hệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-yeu-do-khe/2129906/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.