Sau đó mùa hè liền đến đây.
Tôi ngồi ở mùa hè hai mươi bảy tiếc thương cho lời ước hẹn thuở mười ba đã sớm tàn rũ vào đông, với Lục Bách Đông.
Đó là nguyên nhân khiến tôi lao đầu vào việc thiết kế trang phục.
*
"Đây là cái gì?"
Tôi trợn mắt ngó bức tranh vẽ một hình người tay chân kệch cỡm trông xấu hơn cả quỷ kia.
"Là...là...là..." có lẽ vì thấy sắc mặt tôi ngày một xám ngoét đi nên Lục đại thiếu gia rất nhanh thức thời mà giấu bức tranh ra sau lưng, cả người cứ giựt giựt liên hồi.
"A, vẽ Thiên Thu phải hôn?" A Địch ló đầu ra từ sau lưng tôi, tặc lưỡi mà rằng, “Đông Đông đúng là thiên tài nha, có thể họa ra được cái thần sắc quỷ quái của cậu ta...Úi!”
A Địch bị tôi thụi một cái vào bụng, chuyện, chỉ có tôi mới có quyền chê bai khinh bỉ tên tiểu quỷ kia thôi.
"Đây là tôi hả?" Tôi hỏi, cậu ta chần chừ một lúc rồi mới rụt rè gật đầu.
Ai~ tôi thở dài một lượt. Nên nói gì bây giờ? Đúng là lịch sự tái diễn mà.
"Đưa cây viết đây!"
Tôi ngồi ở phía đối diện, chìa tay đòi bút, cậu ta liền ngoan ngoãn giao ra.
"Nhìn mà xem, không thấy là cái đầu tôi nó quá to à?"
Cậu ta ngước lên ngó tôi một hồi rồi đáp ngon ơ, “Đâu có!”
“...Tôi đang nói bức tranh của cậu!"
"Ờ." Cậu trề môi phụng mặt, ra vẻ đáng thương nhìn tôi, đoạn lại bị đánh đét lên trán.
"Nhìn vào trong đây nè! Cậu đã vẽ đầu và người tôi mất cân xứng rồi, bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-yeu-3/87759/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.