Xe chạy thẳng lên núi Lạc Hà, lúc này đây biệt thự của Tống gia đã đầy đủ quan khách, từ các bậc trưởng bối đến những tiểu thiếu gia, tiểu thư giàu có của đại gia tộc. Cũng đúng thôi, hôm nay là tiệc đính hôn của Tống An Kiệt và tiểu thư Tô gia Tô Bối Bối mà. Trước cổng biệt thự lại là cảnh tượng náo nhiệt khác, dường như cô và anh đã đến muộn một chút rồi thì phải, cô nghe có tiếng tranh cãi.
Bản tính tò mò thôi thúc cô muốn lại gần để xem nhưng cánh tay kia lại bị anh giữ chặt. Anh không cản cô đứng xem nhưng không cho cô lại gần đám đông hỗn độn kia, có lẽ vì sợ đôi giày cao hơn 10 phân này khiến mỹ nữ như cô phải té ngã.
Cô quan sát một chút rồi chợt nhận ra, à, người phụ nữ đang ôm đứa trẻ một tuổi trong tay tự nhận là con trai của Tống An Kiệt, cô tamuốn cho con trai mình nhận tổ quy tông. Ngu xuẩn, quá ngu xuẩn, cô ta nghĩ rằng trò mèo này lại qua mắt được những con cáo già của Tống gia kia sao? Dường như từ nãy đến giờ chỉ có một mình cô tagào thét, tiếng khóc nức nỡ của đứa bé, người Tống gia đâu rồi?
Đứng tiếp cô ta chỉ có một vị quản gia già, vẻ mặt điềm nhiên tựa nhưchứng kiến cảnh này hơn trăm lần.
- Mỹ Lệ tiểu thư, thiếu gia đã nói đứa trẻ này không liên quan đến cậu ấy, xin cô hãy mang con của cô rời khỏi đây. Hôm nay là ngày vui của thiếu gia!
- Cái gì? Tống An Kiệt, anh mau ra đây, anh là đồ bại hoại quất ngựa truy phong.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-ta-thuoc-ve-nhau/121490/chuong-8-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.