Một trận bão tuyếtchào đón cô đến với thành phố này,sân bay thành phố A hôm nay thưathớt người nhưng ai cũng có thân nhân…Riêng cô một thân một mình kéochiếc vali nặng trĩu.Không phải cô không có bạn bè ở đây…chỉ là côkhông muốn làm phiền họ, ai cũng có cuộc sống riêng của mình…huống chidính vào cô cũng chẳng phải điều tốt lành gì. Đã từ lâu rồi, cô khôngcòn nghe thấy ai gọi mình là sao chổi nữa. Vì sao ư? Bởi vì tất cả những kẻ đó đều theo thân nhân của mình xuống mồ cả rồi.
Một cơn gió lạnh thổi qua cuốn theo rất nhiều tuyết bay lả tả, chúng rơixuống mái tóc xoăn hung đỏ của cô, nhìn rất chướng mắt. Cô ghét tuyết!Kéo chặt cổ áo khoác, cô lầm lủi bước về phía màn đêm.
Bác tài đang lái xe, thi thoảng lại nhìn về phía sau, đây là vị khách cuốicùng trong ngày của bác, một cô gái rất trẻ. Bác đoán có lẽ cô ấy tầmtuổi con gái bác, nhìn cô có vẻ không giống người Trung Quốc lắm, đôimắt sâu xinh đẹp nhìn ra ngoài cửa kính, một cái nhìn mênh mang, vôđịnh. Bác khẽ lắc đầu, những thanh niên ở độ tuổi này có lẽ chuyện buồnchỉ có thể là tình yêu hoặc công việc mà thôi. Nhưng nhìn cách ăn mặccủa cô ấy thì không giống đứa nhỏ nhà khó khăn. Cô ấy…thất tình thìphải. Buộc miệng, bác lên tiếng an ủi cô gái nhỏ:
- Mỗi người điqua cuộc đời ta đều có một vai trò nhất định, nhưng có ở lâu được haykhông lại phụ thuộc vào duyên số. Hết duyên rồi thì chia tay cũng là lẽthường tình, đừng buồn, cháu sẽ gặp được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-ta-thuoc-ve-nhau/121483/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.