02
Khi mẹ Hạ trở về từ công ty, bà nhìn thấy trong bếp là một bàn đầy đồ ăn. Bà sững sờ một hồi rồi nhanh chóng đặt đồ đạc trên tay xuống, vội vàng chạy lên lầu.
Lúc này, Hạ Thập Vũ đang ở trong phòng, ngồi trước máy tính của cô, chăm chú đọc tiểu thuyết trên mạng. Có vẻ bộ truyện đó rất thú vị nên cô ấy đọc rất vui vẻ.
Mẹ Hạ đứng chôn chân ở cửa mà quên cả việc bước vào trong.
Đã bao lâu rồi, đã bao lâu rồi bà chưa thấy Hạ Thập Vũ cười thoải mái như thế này. Hơn một năm nay, cô ấy hầu như đều không tỉnh táo, khóc cười vô cớ, thường xuyên cáu kỉnh, chỉ cần chịu kích thích dù là nhẹ nhất cũng có thể khiến cô phát điên.
Có một khoảng thời gian, cô ấy thậm chí còn sống như một người hoàn toàn khác.
Mẹ Hạ đã rất tuyệt vọng, nhiều lúc bà ấy nghĩ rằng Hạ Thập Vũ có lẽ sẽ như thế này đến hết cuộc đời, cô ấy cõ lẽ sẽ không bao giờ trở nên tốt hơn được nữa.
Nhưng bây giờ, một Hạ Thập Vũ "bình thường" đang ở trước mặt bà.
"Thập Vũ." Bà ấy không nhịn được mà cất tiếng gọi.
Hạ Thập Vũ đưa mắt nhìn về phía mẹ, đứng dậy đi tới bên cạnh mẹ, sau đó mở rộng vòng tay, nhẹ nhàng ôm mẹ: "Con xin lỗi mẹ. Và, cảm ơn mẹ..."
"Thật kỳ lạ, trưa hôm nay, trên đường về nhà, đầu óc con đột nhiên trở nên tỉnh táo. Năm vừa qua... Mẹ, mẹ vất vả lắm đúng không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-rung-sau-co-co-tich/3344464/chuong-4-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.