05
Mọi người đều đang oán trách tôi, họ oán trách tôi đã giết Cung Húc, cho dù tôi chỉ vô ý mà thôi. Nhưng sự thật là sự thật, đúng là Cung Húc chết vì sơ suất của tôi.
Không những họ không thể tha thứ cho tôi mà cả ngay bản thân tôi còn không thể tha thứ cho chính mình.
Tôi không thể nhớ ngày hôm đó tôi về nhà bằng cách nào.
Suốt một tháng tiếp theo, tôi luôn ở trong trạng thái hỗn loạn. Tôi không thể nhớ mình đã trải qua những gì. Bởi vì mỗi khi nghĩ tới chỉ thấy đầu đinh đinh đau nhức, sau đó tim đau, chân tay đau hết cả.
Mẹ tôi sợ hãi đến mức kè kè sát tôi, trông chừng tôi cả ngày lẫn đêm.
Bà ấy nói: "Thập Vũ à, mẹ chỉ có con thôi. Nếu có chuyện gì xảy ra với con, mẹ biết phải làm gì đây? Con là con của mẹ, là trái tim của mẹ. Con không được nghĩ quẩn. Con nhất định phải mạnh mẽ lên!"
Tôi nhìn ngắm khuôn mặt của bà, khuôn mặt vì lo lắng cho tôi mà đã già đi trông thấy, đôi mắt của bà thật trống rỗng và buồn bã.
Tôi đưa tay ra, chạm vào mặt mẹ tôi. Đôi mắt bà run rẩy sợ hãi, rồi bà ấy mở rộng vòng tay, ôm tôi thật chặt.
"Thập Vũ, con có nghe thấy giọng mẹ không? Con có nghe thấy mẹ đang nói chuyện với con không?" Giọng bà ấy vừa lo lắng vừa mừng rỡ, không nói tiếng nào bà ấy vội kéo tôi ra ngoài.
Tôi không biết mẹ đưa tôi đi đâu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-rung-sau-co-co-tich/3327563/chuong-1-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.