Chương trước
Chương sau
Day 1 – 9. 00PM
Là một người hết chạy đông rồi lại chạy tây, trong đơn vị còn liên tục bị kêu là “Tiểu Dương” “Tiểu Dương”, nhưng trên internet sớm đã bị gọi thành “Đại thúc” – nam thanh niên lớn tuổi chưa kết hôn, Dương Thư chỉ có thể im lặng mà ngồi trên bồn cầu nhà cậu gào thét.
Là một nam thanh niên sinh hoạt tương đối có quy luật (nhưng thật ra là không có quá nhiều hoạt động giải trí khác) và độc thân, nói như vậy, bây giờ là thời gian cậu vừa online vừa ăn cơm tối.
Bất quá hôm nay có chút đặc biệt, cậu đã ở trong phòng vệ sinh ngồi sắp tới hai mươi phút, còn vô cùng có khả năng sẽ phải tiếp tục ngồi.
Nguyên nhân rất đơn giản, cậu hôm nay trên đường đến chỗ làm muộn, khi cậu đi vào con đường nhỏ âm u gần nhà, cậu nhặt được “Vợ”  của mình.
Đương nhiên, “Vợ” cái gì đó chẳng qua là Dương Thư bình thường hay nói chơi mà thôi. Nếu phải nói chính xác, người này là nam thần của cậu; nói chính xác hơn thì là thần tượng.
Không biết nếu có một ngày, khi mấy người thấy một người nằm trong vũng máu, bụng còn cắm vào một cây dao nhỏ có cái chuôi được khắc hình một con tờ rym chà bá, phản ứng đầu tiên sẽ là gì.
Phản ứng của Dương Thư lúc đó quả thực là bình tĩnh cực kỳ.
── đơn giản là che lại vết thương, để máu ngừng chảy, sau đó khiêng người về nhà.
Sau này mỗi lần cùng “vợ” mình bàn luận việc đó, Dương Thư đều sẽ làm một bộ dáng như không có gì to tát mà nói “Xong chuyện sẽ phủi áo đi, ẩn sâu thân phận cùng tên tuổi”, cậu bình tĩnh mà quyết đoán làm hiệp sĩ giấu mặt như thế bởi vì hai nguyên nhân: thứ nhất, cậu là người đã đứng ở tuyến đầu bệnh viện tuyên chiến nhiều năm… Y tá; thứ hai, nam thần của cậu ngoại trừ bên ngoài là đại minh tinh, còn là một hắc đạo thái tử gia mọi người đều biết (tuy rằng là được xưng hô theo việc làm ăn của gia đình).
Bất quá sau đó liền bị “Vợ” cậu cười lạnh một tiếng, trực tiếp đẩy ngã làm đến phát khóc, hiệp sĩ giấu mặt liền đổi giọng: “Em là bị sắc đẹp của anh mê hoặc, nhất thời lòng sinh ý niệm xấu nên mới hạ thủ…”
Bất quá những thứ này đều là chuyện về sau, ít nhất ở hiện tại, sau khi cậu đã làm cái chuyện điên rồ là đem người về nhà, rút dao ra rồi băng kín vết thương, đầu óc liền thanh tỉnh lại, Dương Thư ngoại trừ ngồi ở nắp bồn cầu vò đầu bứt tai, thật sự là không biết bước kế tiếp nên làm cái gì.
Đưa nam thần đi bệnh viện ư, công tác trị liệu chủ yếu nhất cậu đã làm rồi, đưa tới chẳng những không làm được gì còn có thể kinh động đến truyền thông; báo cảnh sát rồi nhờ tên cảnh sát Thục Tử (chiếu theo tuổi tác của cậu hẳn là cậu em cảnh sát) hỗ trợ giải quyết vấn đề, theo tình hình gia thế của nam thần hiện nay, phỏng chừng ngày mai sẽ có một đống côn đồ tới tìm cậu xử lý; còn địa chỉ liên hệ người nhà, người đại diện,… thân là một đứa bèo nhèo, Dương Thư làm sao có mấy thứ đó!
Cho nên sau khi ở trong toilet xoắn xuýt nửa ngày, Dương hiệp sĩ quyết định vẫn là ngồi chờ “Vợ” mình tỉnh lại, sau đó, tự hắn ta sẽ rời đi.
Kỳ thực cũng không thể hoàn toàn nói là “ngồi chờ”, vì sau khi Dương Thư ra khỏi phòng vệ sinh, liền lập tức đi đến nhìn nam thần đang hôn mê trên giường, lấy điện thoại di động ra điên cuồng chụp một trận.
Nhặt được nam thần là chuyện gì chứ, cực kỳ hiếm thấy; chụp hình vẻ mặt nam thần ngủ (hôn mê) cái gì, cực kỳ hiếm thấy; cùng nam thần (giả vờ) thân mật chụp hình cái gì, cực kỳ hiếm thấy; nam thần mặc bộ đồ ngủ hình gấu nhỏ, nằm ở trên giường hình con thỏ, che kín bằng cái chăn con mèo cái gì…Cũng cực kỳ hiếm thấy.
↑↑↑
Quãng thời gian trước có lần khi Dương Thư tan tầm về nhà, trên đường đi gặp “Xưởng vải Giang Nam sắp đóng cửa, do ông chủ khốn kiếp tên là XX ăn uống, chơi gái, đánh cược mà ghi nợ 3.5 triệu” … Áo ngủ ráp trải giường chăn cái gì, đều là chiến công.
Nói tóm lại, căn cứ vào suy nghĩ chính mình sẽ không đăng tải lên weibo, cũng sẽ không đi sửa điện thoại di động sau đó bị đăng lên weibo, cậu vẫn đang miệt mài chụp mọi góc độ, chụp tới nỗi điện thoại hết pin tự động tắt.
Chờ cậu cắm máy và cục sạc vô nguồn điện, quay đầu nhìn lại, đôi mi vừa dài vừa dày giống như cái bàn chải nhỏ của nam thần khẽ run, người tỉnh rồi.
“A… Ừm… Anh đã tỉnh, đầu còn, a, không, là bụng còn đau không?” Lần đầu tiên cùng nam thần mặt đối mặt nói chuyện, Dương Thư vô cùng lộn xộn mới nói hết lời, liền lập tức muốn nuốt lại lời nói trở về.
Bụng bị cắm một đao, cậu lại không chích thuốc tê, người ta có thể không đau không?
“Còn đau…” Nam thần nhíu mày lại nói, bất quá anh cũng không xoắn xuýt với cái vấn đề này, ngược lại hỏi: “Cậu là ai?”
Dựa theo bình thường mà nói, một người bị thương sau khi tỉnh lại hỏi người ở bên cạnh là ai, không phải mất trí nhớ, chính là bị xuyên không.
Bất quá bản thân chỉ là một fan hâm mộ nhỏ bé giữa mênh mông biển lớn, Dương Thư đối với nam thần của mình mà nói, vẫn chỉ là một người xa lạ.
Thế là, cậu một bên ở trong lòng ý dâm muốn nam thần mất trí nhớ thật thì tốt biết mấy, một bên nói liền một mạch không dừng lại mà giới thiệu chính mình: “Tôi tên Dương Thư là “Thư” trong thoải mái chứ không phải “Thư” trong đại thúc, tôi là người đã hâm mộ anh từ khi anh mới ra mắt, từ phim truyền hình cho đến mấy chương trình tạp kỹ của anh tôi đều xem hết trơn rồi, nhưng mà tôi không phải biến thái đâu nha, tôi chỉ là thật sự rất yêu thích anh thôi!!!”
(Hai chữ “Thư” trong “thoải mái” và “đại thúc” đều đồng âm là shū)
Nam thần đang bị thương mới vừa mê man tỉnh lại, bị lượng thông tin trong lời nói này dọa sợ, nửa ngày mới tiêu hóa xong hết, sau đó hỏi một vấn đề: “Vậy tôi là ai?”
Anh là tình yêu to bự của tôi…
Dương Thư vừa nãy còn đang có ý dâm muốn người ta mất trí nhớ, nhất thời bị dọa tè ra quần.
Thân ái, anh bị thương là bụng chứ đâu phải não đâu, mấy thứ như mất trí nhớ không khoa học đâu!
Dương Thư và anh bạn nhỏ của cậu nhất thời đều sợ ngây người, nam thần đại nhân lại không hổ là lăn lộn trong gia tộc hắc đạo, ra hiệu cho cậu giúp anh ngồi dậy, sau đó một mặt trấn định mà nói: “Nghe cậu nói như thế, tôi hẳn là nghệ sĩ thần tượng các loại, cậu là fan của tôi cũng tương đối rõ ràng, nhưng có thể nói rõ hơn không.”
Thế là, Dương Thư an vị ở bên giường, hoàn hoàn chỉnh chỉnh nói ra hết những tư liệu mình biết một lần. Đương nhiên, vài scandal bạn gái của nam thần đều bị cậu “vô tình” next qua hết.
“Như vậy…” Nam thần nghe cậu nói xong liền trầm tư một chút mới tiếp tục vấn đề: “Cậu dựa vào gì có thể xác định tôi là Trình Hành Chi, chứ không phải là người có dung mạo giống tên đo?”
Mặt Dương Thư lập tức liền đỏ, “lúc tôi giúp anh thay quần áo có xác nhận trên lưng anh có nốt ruồi vị trí hệt như trong tấm hình.”
“Như vậy a…” Nói xong, nam thần, hiện tại có thể gọi anh là Trình Hành Chi, lần thứ hai rơi vào trầm tư.
Đem máy vi tính xách tay của mình tới bên cạnh anh, Dương Thư chu đáo không dự định ở đây quấy rối nam thần suy nghĩ, đứng lên đi vào nhà bếp: “Anh cũng đói bụng phải không, tôi đi nấu gì đó cho anh ăn.”
Làm người hâm mộ thầm lặng đã nhiều năm, Dương Thư cậu đương nhiên sẽ phục vụ nam thần ăn uống thật chu đáo. Cậu đem tất cả các món định dùng để vượt qua kỳ nghỉ Quốc Khánh dài hạn đều lấy ra, dùng tốc độ nhanh nhất làm một bàn đồ ăn phong phú.
Nhiều năm sống một mình, Dương Thư tay nghề kỳ thực còn rất khá.
Bất quá trong lúc làm cơm cho nam thần bởi vì quá kích động mà quên mất một chuyện, người vừa mới bị đâm một dao cần tịnh dưỡng, thịt cá cái gì đều phải kiêng hết nha.
Thế là, làm một y tá, cậu thật hổ thẹn với nghề nghiệp mình làm hằng ngày.
Là một người hâm mộ… Cậu đã làm cá chua ngọt, thịt kho tàu, cua hấp, thịt bò hầm, nhưng nhìn đến nam thần đối diện đang ăn canh cá (phần cá còn thừa sau khi làm cá chua ngọt)  cùng với cải xanh, cậu rất muốn đi chết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.