Chương trước
Chương sau
Tháng tư bắt đầu chưa được vài ngày, thì Dumbledore đã rời khỏi nhân thế tại bệnh xá trường Hogwarts mang theo không ít nghi ngờ, đối với một số người mà nói đây là kết quả tất nhiên, nhưng đối với đại đa số học sinh trường Hogwarts mà nói thì quá đột ngột, đám người vẫn còn đang hoan hô mừng rỡ vì quấy nhiễu được một vị giáo sư, thì tin vị Bạch pháp sư vĩ đại nhất đã ra đi không hề báo trước đã ập tới. Rồi khi mọi người còn chưa kịp nguôi bi thương trước tin dữ thì vị giáo sư kinh khủng nhất, lão dơi già bất công tóc bóng nhờn đáng sợ nhất của Hogwarts, đã mang theo khí tràng hàn băng của mình lên nhậm chức hiệu trưởng. Vì sao không phải là phó hiệu trưởng McGonagall?! Đám động vật nhỏ không hề biết đến quy tắc chọn lựa hiệu trưởng của ngôi trường thì không khỏi bi thương, mà vị hiệu trưởng mới nhậm chức này còn tạm thời kiêm luôn chức vụ giáo sư Độc Dược, Merlin a, cơn ác mộng này bao giờ mới ngừng đây?!

Những bức chân dung của các vị hiệu trưởng đặt trong phòng hiệu trưởng tại lầu tám đã bị chuyển hết đến phòng làm việc của giáo sư Độc Dược dưới hầm, tuy Snape có thể không cần ở lại phòng làm việc Độc Dược nữa, nhưng Xà Vương vẫn kiên định ở lại hầm như cũ, điều này khiến cho đám học trò thở phào một hơi.

“Severus, ta rất ngạc nhiên khi anh lại tiếp nhận chức vụ này nhanh như vậy, anh rốt cục đã phát hiện ra chỗ khả ái của bọn nhỏ rồi phải không?” Dumbledore, giờ đã chỉ còn là một bức họa, đang hạnh phúc ngồi trong khung tranh của mình vừa nhấm nháp đủ loại kẹo bánh vừa nói chuyện với vị hiệu trưởng mới trẻ tuổi kiêm giáo sư Độc Dược đang ngồi đọc sách với vẻ mặt tối tăm.

Đã biến thành bức tranh mà còn không quên thử người khác sao?! Snape lạnh lùng liếc Dumbledore, khóe miệng kéo thành một nụ cười ác ý: “Cậu Bé Vàng của ông cứ luôn mồm khuyên nhủ thật sự khiến người khác rất phiền, ta chỉ là một giáo sư Độc Dược tầm thường sao có thể từ chối ý tốt của Chúa Cứu Thế chứ, không phải sao?”

“Harry?!” Đáp án của Snape hiển nhiên nằm ngoài dự tính của Dumbledore, sắc mặt ông liền biến đổi, “Harry cũng tham gia việc của Stewart?! Vì sao?!”

Snape không trả lời Dumbledore ngay, mà lâm vào hồi ức của mấy ngày trước sau khi rời khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng.

Biết được đại khái sự thật, Snape sau khi rời khỏi phòng hiệu trưởng lập tức thuận lợi kéo Harry, lúc này cũng đang luẩn quẩn ở lầu tám, về hầm.

“Potter, việc tên giáo sư phòng chống nghệ thuật Hắc Ám kia gặp phải chuyện trong rừng Cấm, em cũng nhúng tay vào có đúng hay không?” Snape trực tiếp hỏi.

“Không có.” Harry ngay thẳng trả lời, “Em chỉ giật dây Gryffindor giở trò đùa với vị giáo sư đó lúc ban đầu mà thôi, sau đó thông tri một chút thời gian cho Slytherin giăng cái bẫy đó, còn em thành tích đến cỡ nào sao có khả năng làm ra chiếc bẫy lợi hại như vậy chứ!”

“…” Snape hung hăng trừng mắt tiểu tử luôn không an phận này, tên tiểu tử này đã sai còn nói được như ngay thẳng lắm, rõ ràng chính cậu ta là một trong số những kẻ chủ mưu, “Em biết quy định lập các hiệu trưởng?!”

“Draco có nói cho em biết.” Harry sảng khoái thừa nhận, không chút do dự bán đứng Draco, dù sao thì tên giáo sư kia cũng đã đi tham quan St. Mungo dài ngày rồi.

“Vì sao, Potter?” Snape nhíu mày nhìn Harry, hoàn toàn không đoán ra được động cơ của Harry, cậu ta hẳn biết bản thân hắn càng thích cuộc sống yên bình để chuyên tâm nghiên cứu Độc Dược mới đúng.

“Bởi vì em không muốn bị đuổi học, nếu như tên Stewart kia trở thành hiệu trưởng thì em nhất định sẽ bị đuổi học.” Harry thầm tính toán đây có phải là thời cơ tốt để nói ra cái bí mật nhỏ của mình hay không.

“Đuổi học?!” Snape nhíu mày, “Ta không nghĩ rằng tên tín đồ cuồng nhiệt của Dumbledore lại đem Cậu Bé Vàng do chính tay ông ta nuôi dưỡng đuổi khỏi trường học đâu, Potter, xem ra em vẫn còn chưa hiểu hết danh khí của bản thân mình, là cái gì khiến em đột nhiên khiêm tốn như vậy?”

“Cũng bởi vì món quà Giáng Sinh giáo sư tặng em, nếu như những người khác, bất kể ai, trở thành hiệu trưởng em nhất định sẽ bị đuổi học.” Cuối cùng, Harry quyết định nhân lúc này nói ra tất cả.

“Ta tặng em lễ vật Giáng Sinh lúc nào?!” Snape âm thầm cảm thấy có dự cảm không lành, trước không nói món quà định tặng tên tiểu tử này dịp Giáng Sinh mình vẫn đang để trong ngăn kéo không có tặng, mà cứ nhắc đến hai từ ‘Giáng Sinh’ này là Snape cảm thấy rất bất an.

“Giáo sư, em mang thai rồi, đã hơn ba tháng.” Harry nói nhanh, khuôn mặt nhỏ nhắn nhiễm một tầng đỏ ửng, tuy nói chuyện này với những người khác thì không có gì, nhưng khi đối mặt Snape nói ra điều này thật sự khiến cậu xấu hổ vô cùng.

“Loảng xoảng” một tiếng, lão dơi già luôn khiến cho đám động vật nhỏ của Hogwarts thấy bóng là chạy mất dạng giờ đã mất hết hình tượng ngã khỏi ghế sô pha, gương mặt cứng còng nhìn chân trối vào Harry, tầm mắt không tự chủ được chuyển dần xuống phía bụng vẫn chưa mấy thay đổi của cậu ta, “Po… Potter, nếu như bộ não đầy tương hồ của em vẫn còn hoạt động bình thường, thì nên nhớ rõ bản thân là nam hay nữ, đừng có cả ngày đều suy nghĩ những thứ cổ quái như thế!”

“Em nói thật mà, giáo sư, anh không định ăn xong trốn tránh trách nhiệm đấy chứ! (Mắt lạnh: Rốt cục cậu cũng dùng tới ngôn từ đám nữ diễn viên thường hay sử dụng khi bị ruồng bỏ trong sách a!)” Harry ủy khuất mếu máo, “Trên mặt đất lạnh, anh ngồi lên ghế sô pha đi.”

Ta vì cái gì mới bị té lăn trên mặt đất?! Khóe miệng Snape không khỏi co quắp, yên lặng đứng dậy chỉnh lý lại một chút y phục, rồi dùng một tay túm lấy sau áo Harry, kéo cậu ta đi hướng lò sưởi.

“Sev, anh dẫn em đi chỗ nào? Kéo như vậy em rất khó chịu.” Harry có chút kỳ quái thái độ trầm mặc của Snape.

“St.Mungo, kiểm tra đầu óc của thiếu gia Potter nhà ngươi một chút!” Snape trả lời cứng ngắc.

“Ách… Giáo sư, em không lừa anh, đến bệnh xá để bà Pomfrey kiểm tra một chút thai nhi cũng được rồi, không cần đến St.Mungo đâu, rất phiền phức.” Harry hảo tâm nhắc nhở.

“Potter, dùng cái đầu cự quái của em mà nhớ cho kỹ, con trai không có khả năng thụ thai như con gái!” Snape kiên định cầm lên một nhúm bột Floor.

“Dĩ nhiên là bởi vì em dùng Độc Dược Sinh Tử, em vất vả lắm mới tìm được cách phối chế trong thư viện gia tộc Black đó.” Harry nói nhanh, cậu cũng không muốn đến St.Mungo tự tìm mất mặt a.

“Potter, cần ta nhắc nhở sao, thành tích Độc Dược của em chưa bao giờ đạt đến điểm A.” Bàn tay nắm bột Floor chuẩn bị quăng vào lò sưởi bỗng khựng lại, cố gắng trốn tránh sự thật.

“Nhưng mà Draco thì chưa từng có điểm nào dưới O, Hermione cũng chưa từng bị điểm dưới E a.” Harry hảo tâm bán đứng đồng bạn của mình, “Sự thực chứng minh, hiệu quả của thuốc cũng không tệ, ngày hôm qua Remus gửi thư tới báo Sirius cũng mang thai hơn hai tháng rồi.”

Được lắm, Lucius thật biết cách dạy con a! Snape đen mặt chửi thầm trong lòng, dẫn tên tiểu tử trước mặt đến bệnh xá, rồi ngay tại nơi đó cái huyễn tưởng Harry nói dối đã hoàn toàn bị kéo đổ, không thể phủ nhận, khi đó sâu trong nội tâm hắn dâng lên một cảm giác hạnh phúc khó tả, nhưng ngay khi bà Pomfrey tuyên bố Harry mang thai một cặp song sinh và pháp lực của cậu bé không đủ để duy trì đến lúc sinh sản thì cái cảm xúc đó lập tức bị đè bẹp, bản thân pháp sư nữ mang thai, khả năng mang thai song sinh cũng đã rất hiếm, thì pháp sư nam mang thai song sinh còn hiếm hơn nữa, thậm chí hầu như không có, dù sao tử cung do Độc Dược mô phỏng mà thành cũng không thể bằng thứ thật.

Sau cùng, khi Snape kiểm tra cách phối chế mà Harry giao ra, cùng với tra xét quá trình ngao chế của Draco, rồi cộng thêm tin tức tên chó ngốc kia cũng mang thai một cặp sinh đôi, thì phát hiện ra đây là bởi do hai người ngao chế chưa từng nghiên cứu riêng cách điều chế nên cho quá tay một loại dược liệu, mới xảy ra chuyện này.

Tuy rằng rất bực bội tên đầu đá ngốc nghếch này dám can đảm dùng loại Độc Dược chưa qua thử nghiệm, nhưng ngại thân thể có chút đặc thù của cậu ta lúc này, Snape chỉ có thể đem cơn giận trút lên hai kẻ phối chế, tất cả dược liệu chuẩn bị cho học sinh năm thứ bảy sử dụng đều do Hermione vô tội cùng Draco, kẻ thích xem trò vui cuối cùng rơi vào tình cảnh nước sôi lửa bỏng, chuẩn bị, còn Snape giành tất cả thời gian rảnh để đọc sách cố gắng tìm ra phối phương có thể giúp bổ sung pháp lực và dinh dưỡng cho Harry trong quá trình mang thai. Snape tuyệt đối không thừa nhận Harry mang thai giúp hắn có được một cái cớ hoàn hảo để đem cậu bé nhốt vào bên cạnh mình, Snape cũng tuyệt đối không thừa nhận tận sâu trong đáy lòng hắn vẫn vui mừng khi trong tương lai hai người sẽ có những đứa trẻ lối liền hai dòng máu của họ với nhau…

“Severus, làm ơn nói cho ta biết, Harry có tham dự sự kiện khiến giáo sư Stewart bị thương không?” Thấy Snape trầm mặc hồi lâu vẫn không trả lời, Dumbledore cũng chẳng còn tâm tình ăn kẹo, ông cố đề cao thanh âm hỏi lại.

“Cũng không tính, cậu ta đứng sau việc thổi gió đám Gryffindor giở trò đùa với hắn ta mà thôi.” Từ hồi ức quay lại sự thật Snape có chút hả hê nói.

“Vì sao?” Dumbledore bi thương hỏi, trong lòng có cảm giác chua xót như bị phản bội.

“Cậu ta mong tôi có thể trở thành hiệu trưởng Hogwarts.” Snape mím môi, không mấy tình nguyện trả lời.

“…” Trầm mặc một lát, chợt Dumbledore mở miệng, “Hay là, Severus anh có thể an bài một chút không, ta nghĩ muốn cùng Harry nói chuyện, có một số việc ta muốn hỏi cậu bé một chút.”

“Được, tôi sẽ an bài.” Snape suy nghĩ một chút, rồi đáp ứng yêu cầu của ông ta.

~~ Hết chương 83 ~~

Tiểu kịch trường:

Hermione: Sao giáo sư Snape… Ách, là hiệu trưởng Snape lại để mình xử lý những thứ này, thầy không biết chúng ta sắp tham gia cuộc thi Pháp sư thường đẳng sao?!

Draco: Đừng oán giận nữa, ta cũng bị phạt như thế, thậm chí ta còn phải sao chép 500 lần thủ tục Slytherin nữa kia, căn bản không còn thời gian ôn tập.

Hermione (hiếu kỳ): Quá nhiều, không nghĩ tới ngươi cũng sẽ bị phạt như ta, phải biết rằng ngươi là một Slytherin a, vả lại hiệu trưởng Snape bình thường vẫn luôn bênh vực ngươi, không phải sao?

Draco (tức giận): Hai chúng ta cùng bị phạt, ngươi còn chưa hiểu tại sao ư?! Hai chúng ta đã cùng làm việc gì?!

Hermione (suy tư, sau đó chợt): Độc Dược kia… Harry!

Harry (bối rối gãi đầu): Xin lỗi, Hermione! Độc Dược kia… tại mình lo lắng dược hiệu, cho nên mới dùng thử trước khi đưa cho Sirius, kết quả hình như có thành phần nào đó cho hơi nhiều, nên xảy ra chút vấn đề nhỏ, giáo sư rất tức giận. Xin lỗi, làm liên lụy hai người.

Hermione (trừng mắt): Bồ… Bồ… Dùng thử?! Người yêu bên Slytherin của bồ là con trai?! Vì sao lúc trước bồ không chịu thừa nhận?!

Harry (ủy khuất): Mình chưa từng phủ nhận a, mình chỉ sợ dọa đến bồ, mới không dám nói ra người yêu của mình là ai mà thôi, vả lại lúc đó mình cũng chưa theo đuổi được người đó…

Hermione (tàn bạo): Rốt cuộc là ai?!

Harry (thẳng thắn): Severus.

Hermione: Se… (thét lên) Severus, hiệu trưởng Snape?!

Draco đồng nhìn vỗ vỗ vai Hermione, thoải mái nói: Giờ ngươi còn thấy chúng ta chịu phạt oan uổng không.

Hermione (thất hồn lạc phách): Không oan… uổng…

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.