“Potter? Trò đã làm cái gì?!” Snape gắt gao trừng mắt nhìn tên tiểu tử đang ngửa đầu nhìn mình với nụ cười khúc khích trên môi.
“Giáo sư, anh hẳn nên gọi em là Harry, ít ra là trong trường hợp này.” Harry sung sướng vừa cười vừa nói, cậu thật sự không ngờ kế hoạch của mình lại thuận lợi như thế, lễ Giáng Sinh năm nay là lễ Giáng Sinh hạnh phúc nhất trong đời cậu.
“Chết tiệt, ngươi còn biết ta là giáo sư của ngươi?! Nếu như bộ não héo rũ của ngươi còn có chút lý trí thì nên biết bản thân ngươi chết tiệt còn chưa đủ tuổi vị thành niên, hiển nhiên ta đã đánh giá quá cao năng lực phán đoán của ngươi rồi!” Snape vô cùng tức giận, tên tiểu tử hỗn đản này chẳng lẽ không biết chính mình còn chưa đủ tuổi vị thành niên sao?! Vì sao luôn nóng nảy bò lên giường của y như thế?! Lần đầu tiên vốn chỉ là một sự cố ngoài ý muốn trong quá trình thanh lọc linh hồn cậu ta, nhưng còn bây giờ thì sao? Lần này rõ ràng là một kế hoạch đã được bày mưu từ trước, mà Snape lại cứ thế bị một tên sư tử nhãi ranh đưa vào tròng, không những thế còn là bị đánh thuốc, thật đúng là sỉ nhục a! Dạo gần đây Snape phát hiện ra dầu gội đầu Potter mang tới so với bình thường có chút khác biệt, nhưng y chỉ cho rằng đó là sự khác biệt giữa đồ dùng giới Muggle với giới Pháp thuật mà thôi, cũng không mấy để ý… Không đúng, chắc chắn không chỉ dầu gội có vấn đề, thiệp mừng Giáng Sinh mà trang viên Malfoy gửi tới so với mọi năm có mùi hương khác… Chết tiệt, lão chim công Lucius cũng nhúng tay vào chuyện này, tốt, hắn hẳn đang rất chờ mong những lọ thuốc dưỡng dung nhan của mình đây! Còn nữa, tên tiểu tử này dĩ nhiên lại biết đến phương pháp trộn thuốc vào đồ vật khó khăn như thế, y có nên vui mừng khi hình phạt chép sách mình dành cho Potter cuối cùng cũng có chút kết quả?! Dùng Độc Dược để đặt bẫy một giáo sư Độc Dược, sách!
“Nếu như anh bận tâm vì em là học trò của anh, Severus, thì em không ngại gọi anh Sev!” Harry vẻ mặt vô sỉ cố tình hiểu sai lời Snape nói, dù sao trong thâm tâm Snape vẫn luôn coi cậu có đầu óc của cự quái, cho nên có một số điều nghe không hiểu cũng chẳng sao cả.
“…” Snape căm tức nhìn Harry vẫn đang nằm trên giường của mình, đứng dậy mặc áo ngủ, đi tới tủ cất chứa những bình Độc Dược cao cấp mà chính y điều chế, lấy ra một lọ chữa thương cao cấp, tuy tên tiểu tử này cười nói, nhưng Snape vẫn chú ý thấy gương mặt tái nhợt của cậu ta cùng vết máu trên sàng đan. Khi bị Độc Dược khống chế, Snape căn bản không nghĩ đến việc chuẩn bị trước cho Harry, vì thế khiến cậu ta bị thương là việc không tránh khỏi. Tên tiểu tử này lẽ nào thích bị thương đến thế sao?! Hai lần hoan ái đều khiến Harry bị thương khiến Snape cảm thấy vô cùng khó chịu, dù sao người mà y yêu vẫn là tên tiểu hỗn đản nơi nơi gây chuyện này. (Mắt lạnh: Giáo sư, kỳ thực Harry vốn là một bé M, không phải thì đã không yêu ngài, cho nên ngài không cần áy náy làm chi!)
Cầm lấy bình Độc Dược tu một hơi cạn sạch, Harry nhắm mắt lại, cảm giác tứ chi vốn mềm nhũn dần khôi phục lại, chỉ còn chút đau đớn, không hổ là Độc Dược cho chính tay Severus điều chế.
“Potter, mong rằng cái đầu đầy cỏ lác của em còn nhớ rõ bản thân bao nhiêu tuổi, tốt nhất không nên làm những chuyện không phù hợp với tuổi của mình!” Snape nhìn những vết xanh tím trên cơ thể Harry, khẽ mím môi, lấy ra bình Độc Dược thứ hai, đổ một chút lên những vết thâm tím của Harry rồi bắt đầu mát xa.
“Em biết rồi, lần sau đợi đến khi em 17 tuổi chúng ta lại làm, có được không?” Bỗng dưng lại được Snape phục vụ tận tình khiến Harry cảm thấy giật mình, lần trước cậu cũng không được đãi ngộ như vậy a, lúc đó chính mình phải tự thoa thuốc, có phải biểu hiện này là do Severus càng ngày càng yêu thương cậu?! (Mắt lạnh: ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi, lần trước giáo sư chỉ vì quá khiếp sợ cùng hổ thẹn nên mới không còn dư tâm tư chú ý mà thôi, lần này nói sao cũng từng có kinh nghiệm, không hoảng loạn như trước nữa.)
Lời Harry vừa nói làm gương mặt Snape thoáng biến đen, lần sau?! Còn có lần sau?!
“Potter, không nên dùng trí não còn chưa hiểu mấy sự đời đi quyết định cuộc sống của người khác, chơi trò dây dưa với vị giáo sư lớn hơn gần hai mươi tuổi vui lắm sao ?!” Snape cũng không hoàn toàn tin tưởng vào tình cảm của Harry, dù sao tuổi cậu ta còn rất trẻ, vả lại cậu ta đáng có được một cuộc sống tốt đẹp, chứ không phải cuộc sống tẻ nhạt bị trói buộc với một lão già.
“Severus Snape, em rất tin tưởng vào mắt nhìn của mình, em không nghĩ là mình đang dây dưa anh, mà là chính anh vẫn một mực trốn tránh, hiện tại chúng ta đã tới mức này rồi, anh còn định trốn tránh tới khi nào?! Em, Harry Potter, sẽ không bao giờ buông tay một người đàn ông tốt như anh! Một bậc thầy Độc Dược, giáo sư Độc Dược của trường Hogwarts, Severus, anh tốt hơn rất nhiều so với những gì anh tự nhận xét, vả lại chiến tranh đã chấm dứt, để anh không bị những người khác cướp đi, em sẽ dùng bất cứ thủ đoạn nào để giữ được anh, cho nên, Severus, chờ đến khi em tốt nghiệp, chúng ta kết hôn đi!” Harry thu lại nụ cười, nhẫn nại cảm giác đau đớn từ nơi khó nói, cố gắng đứng trên giường, từ trên cao nhìn xuống, khí thế bừng bừng.
“Chết tiệt, lẽ nào đám Gryffindor không biết xấu hổ là gì sao?!” Snape hổn hển đem áo choàng ném cho Harry, bước nhanh rời khỏi phòng ngủ, có điều chỉ trong chớp mắt ấy, Harry vẫn kịp nhìn thấy vành tai đỏ bừng của Snape.
“Ha hả.” Harry nhìn Snape vội vàng rời khỏi phòng, hoàn toàn không cảm thấy khổ sở, ngược lại, tâm tình cậu tốt hơn rất nhiều, nhẹ nhàng sờ sờ bụng, mục đích lần này của cậu thế là đã đạt được, đợi đến khi Severus biết được tin này không biết sẽ có phản ứng thế nào đây? Thật sự rất đáng chờ mong a!
“Potter, xem chừng lễ Giáng Sinh của ngươi cũng không tệ lắm.” Vừa quay về trường sau kỳ nghỉ đông, Draco liền theo thói quen đến phòng Cần Thiết, từ hồi dùng nơi này để điều chế Độc Dược, hắn tựa hồ đã sớm đem căn phòng này trở thành nơi tụ họp thương lượng với Harry hay cùng Hermione đọc sách nghiên cứu, hôm nay hắn nhiều lần nhìn thấy Harry nở nụ cười ngu ngơ, trong lòng biết rõ vị viện trưởng đáng kính của Slytherin cuối cùng đã bị Harry, một con sư tử Gryffindor tính kế.
“Tạm được, cám ơn quà Giáng Sinh của cậu, chỉ có điều tôi nghĩ mình không có cơ hội mặc.” Harry vừa thấy Draco, liền nhớ lại bộ y phục nam pháp sư với vòng eo được cố tình nới rộng, không khỏi nghiến răng nghiến lợi nói, tuy cậu nguyện ý dùng đứa con để níu chặt lấy Severus, nhưng không có nghĩa khi cái bụng biến to cậu sẽ xuất hiện trước mặt mọi người.
“Không, ta là người theo chủ nghĩa thực dụng, lúc ta suy nghĩ tặng món quà gì thì cũng đã nghĩ đến tình huống đặc thù trong năm sắp tới của ngươi.” Draco nở nụ cười nhạt, “Không biết món Độc Dược chúng ta vất vả điều chế có hiệu quả thế nào? Dù sao cậu của ta tuổi cũng đã không còn trẻ nữa, càng sớm mang thai thì càng có lợi.”
“Sinh nhật Remus là vào tháng ba, tôi định dùng nó làm quà sinh nhật cho chú ấy, chú ấy hẳn sẽ rất vui vẻ đưa cho Sirius dùng.” Harry cười đến hệt một con tiểu hồ ly.
“Muộn như vậy?!” Draco có chút tiếc nuối bĩu môi, “Vậy còn ngươi, bây giờ?”
“Độc Dược hiệu quả không tệ, tuy điều chế có chút phức tạp.” Harry không trả lời thẳng, chỉ mơ hồ cho Draco một lời ám chỉ, ngày hôm nay cậu đã dùng thử một câu thần chú học được từ trong sách để kiểm tra thân thể.
“Bao giờ ngươi nói cho viện trưởng biết thì đừng quên nhắc đến ta, nể tình bạn giữa chúng ta, ta không ngại chia sẻ một phần lửa giận của viện trưởng cùng ngươi (Mắt lạnh: Con rắn nhỏ, kỳ thực là ngươi muốn xem kịch vui!).” Draco nhìn lướt qua phần bụng của Harry, nói sang chuyện khác, “Đến tột cùng bao giờ mới có thể ra tay, ta sắp áp chế không nổi bất mãn của Slytherin với tên giáo sư kia nữa rồi.”
“Hiện tại chưa được, không thể để hiệu trưởng của chúng ta có thời gian kịp phản ứng, nói thật, không khí dị thường lúc này cũng đủ khiến ông ta cảnh giác rồi, Sev đã cảnh cáo phải an phận một chút, hiệu trưởng đã bắt đầu nói anh điều tra trong nội bộ Slytherin, vả lại đám Gryffindor cũng đã có mấy người được ông ta mời đến dùng trà rồi đó, hiện tại tốt nhất là để một ít Slytherin ra tay tung chút hỏa mù, nhưng không được làm tên giáo sư đó bị thương, kế hoạch của chúng ta phải một kích trúng đích ngay, thời cơ là rất quan trọng.” Harry khẽ híp mắt nói ra tin tức mình mới biết được từ chỗ Severus, để Severus trở thành hiệu trưởng của Hogwarts mới có lợi cho cậu, mãi cho đến khi đã thực sự mang thai, cậu mới nhớ tới bản thân vẫn còn hai năm nữa mới tốt nghiệp, không thể nghi ngờ, để che lấp vấn đề này, thì việc Severus trở thành hiệu trưởng sẽ giải quyết tất cả.
“Thời cơ?! Ngươi nói cụ thể thời gian hơn một chút được không, Slytherin ẩn nhẫn cũng sắp đến cực hạn rồi.” Draco không biết tại sao Harry lại phải xác định thời gian như thế, tựa hồ cha của hắn biết điều gì đó, nhưng cũng không chịu nói cho mình biết.
“Chậm nhất là trước ngày cá tháng tư, đến lúc đó tôi sẽ báo với cậu.” Harry cúi đầu cố nhớ lại Severus đã từng nói với cậu Dumbledore còn sống được bao lâu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]