Theo quán tính, Harry té nhào trên mặt đất, Chiếc Cốc Lửa cũng bị văng ra xa, giờ đây cậu đã hoàn toàn khẳng định so với Khóa Cảng thì bột Floor có vẻ thích hợp với học sinh năm hai hơn. Cậu ngẩng đầu, dựa vào ánh sáng lờ mờ đánh giá bốn phía: Nơi đây hoàn toàn không phải Hogwarts —— chắc chắn cậu đã rời khỏi địa phận trường khá xa, ít nhất cũng phải hơn một trăm dặm, bởi vì ngay cả những ngọn núi bao quanh lâu đài cũng không thấy tăm hơi đâu cả, nơi đây giống hệt như trong thiên văn miêu tả —— một bãi tha ma bỏ hoang tối thui —— ở bên phải cậu là một thân cây thủy tùng cao to và xa xa lờ mờ bóng một ngôi nhà thờ nhỏ, bên trái cậu nhô lên một ngọn đồi, cậu chỉ có thể loáng thoáng nhận ra được dáng của một ngôi nhà cổ nho nhỏ trên sườn đồi. Bãi tha ma hoàn toàn vắng vẻ, ngay cả một ngọn gió cũng không thổi tới nơi đây, không khí âm trầm bao quanh nơi này khiến sống lưng người ta không khỏi phát lạnh.
“Petrificus Totalus” Một giọng nói sắc nhọn của ai đó vang lên giữa khung cảnh hoang vắng, Harry giật mình phát hiện ra bản thân đã không thể động đậy, khóe mắt cậu chỉ có thể miễn cưỡng nhìn đến một bóng đen đang thong thả bước qua những ngôi mộ về phía cậu —— đó là một người có vóc dáng thấp bé, mặc một chiếc áo khoác có mũ trùm đầu —— Harry không nhìn được khuôn mặt của kẻ đó vì gã đã dùng mũ trùm che kín gương mặt, nhưng cậu nhận ra được gã là ai —— tên phản đồ trốn thoát khỏi nhà ngục Azkaban Peter Pettigrew —— trong lòng gã ôm một vật gì đó giống như một đứa bé —— đó hẳn là tên Chúa Tể điên khùng mà năm thứ nhất cậu từng gặp qua.
Hiện tại Harry không còn bị cảm giác đau đầu hành hạ mỗi khi Voldemort tới gần nữa, điều này giúp cậu bình tĩnh hơn để quan sát từng hành động của kẻ thù: Gã lùn mặc áo choàng đặt vật ôm trong tay xuống, thắp sáng đầu đũa phép, rồi đi tới chỗ Harry kéo cậu đến trước một tòa bia mộ to lớn, gã biến ra một sợi dây thừng rồi trói chặt cậu vào khối bia mộ —— từ cổ xuống tận cùi chỏ, sau đó gã mới giải bùa Thạch Hóa trên người Harry đi, nhìn ra được tên phản bội cha mẹ cậu cũng khá là cẩn thận.
Harry âm thầm cảm thấy may mắn, may là mình biết trước thứ Voldemort cần là máu, cũng biết được trước khi Voldemort có được máu của mình cũng sẽ không làm gì một tên nhãi pháp sư chưa học hết năm thứ tư, cho nên cậu cũng không khởi động chức năng bảo vệ của sợi dây chuyền đeo trên cổ, cũng may mắn Voldemort muốn cậu theo dõi toàn bộ quá trình sống lại của hắn, cho nên chỉ dùng thần chú thạch hóa chứ không phải thần chú hôn mê, nhờ vậy hiện giờ cậu cũng không tính là bị động. Chỉ cần nhẫn nại, kiên trì đợi thời cơ, thành hay bại thì mọi chuyện cũng sẽ kết thúc trong đêm nay.
Peter lại tỉ mỉ kiểm tra xem sợi dây cột Harry có chắc không, sau khi chắc chắn cậu không thể động đậy dù chỉ một đầu ngón tay, gã lấy trong túi áo choàng ra một tấm vải màu đen dài nhét vào miệng Harry, sau đó vội vàng bỏ đi rồi quay lại, đẩy một thứ gì đó nặng nệ đến gần —— Harry có thể nghe rõ tiếng thở hồng hộc của Peter, mà lúc này một con rắn khổng lồ đang trườn qua mặt cỏ, rồi cuộn mình quanh tấm bia cậu đang bị cột dính vào, ánh mắt Harry thoáng tỏa sáng, tỉ mỉ đánh giá con rắn này, chẳng lẽ chính là nó? Trường Sinh Linh Giá cuối cùng.
Rốt cục, Peter đẩy một cái vạc bằng đá to như một cái bồn tắm đến chân ngôi mộ, bên trong chứa đầy một thứ dung dịch gì đó dường như là độc dược, nhìn dáng vẻ như đã mất đến nửa cái mạng của Peter, thì coi bộ cái vạc thuốc này cũng không phải nhẹ. Thấy vạc thuốc được đưa ra, cái vật ở trong gói khăn áo mà Peter đặt xuống đất tỏ ra vô cùng kích động, mọi chuyện xảy ra sau đó đối với Harry chẳng khác nào một vở kịch huyền diệu: Sau khi chất lỏng trong vạc sôi trào, Peter liền bỏ cái vật bọc trong khăn áo – trông hệt như một đứa con nít đang ngồi co ro, không có tóc, nhưng lại giống như có vảy, và còn khuôn mặt nó thì bèn bẹt như mặt rắn – vào trong vạc, sau đó Peter đọc chú ngữ, vừa đọc gã vừa lấy tro cốt dưới chân ngôi mộ Harry đang bị cột, bỏ vào vạc, bàn tay phải của gã và máu trên cánh tay cậu cũng lần lượt bị cho vào trong vạc thuốc, khi mọi việc đã hoàn tất một đoàn sương trắng bốc lên khỏi vạc thuốc, qua đoàn sương mù một người đàn ông có đôi mắt màu đỏ tươi, cái mũi bẹt chỉ có hai khe hẹp như mũi của một con rắn, thân thể xương xẩu bước ra khỏi vạc thuốc, khuôn mặt đó Harry rất quen thuộc, ba năm trước đây tại Hogwarts cậu từng thấy khuôn mặt đó xuất hiện trên cái gáy của Quirrell, Voldemort, kẻ đã sát hại cha mẹ cậu, đã từng để lại vết sẹo hình tia chớp trên trán cậu, hắn rốt cục đã sống lại sau mười ba năm.
Đến khi phía sau truyền đến cảm giác ẩm ướt mà lành lạnh, Harry mới phát hiện ra bản thân đã đổ mồ hôi ướt đẫm lưng, cậu nhìn người đàn ông vừa bước ra khỏi vạc thuốc mặc vào chiếc áo choàng đen, không khỏi tự giễu nhếch… khóe mối, nguyên lai cho dù đã sắp đặt mọi chuyện chu đáo nhường nào, thì khi chuyện xảy ra trước mắt, cậu vẫn cảm thấy khẩn trương, vẫn cảm thấy sợ hãi. Harry hít sâu một hơi, cố gắng loại bỏ cảm giác hoảng loạn trong lòng, bây giờ, là lúc quyết định cho cuộc sống hạnh phúc của cậu và Severus sau này, cậu không thể sợ, không được phép mắc sai lầm, chỉ cần làm theo kế hoạch, sẽ không có việc gì!
Nhìn đám thủ hạ mà Voldemort triệu hoán ra, đang phủ phục dưới chân hắn, Harry yên lặng niệm một câu thần chú, khởi động chức năng bảo vệ trên chiếc vòng đeo cổ của mình. Cậu khẽ động cổ tay, nhưng sợi dây trói thật sự quá chặt, Harry không thể làm gì khác ngoại trừ chờ tên Chúa Tể tự đại kia tự động cởi trói trên người cậu ra, hắn chắc hẳn sẽ không bỏ qua cơ hội đánh bại rồi giết chết cậu trước mặt đám thủ hạ của mình, dù sao hắn biến mất nhiều năm như vậy cũng là vì cậu, mặc kệ lý do là gì, hắn chắc chắn sẽ dựa vào cơ hội này ổn định lại lòng trung thành đang lung lay của đám thuộc hạ. Mong rằng tất cả mọi chuyện sẽ diễn ra như trong thiên văn.
Quả nhiên, vừa sống lại Voldemort liền muốn dùng trận quyết đấu với cậu để chứng mình lực lượng của mình, phòng ngừa trong đám thủ hạ có kẻ hai lòng. Hắn quơ đũa phép cởi trói cho Harry, ngay khi ngã xuống chân bia mộ, cậu liền với vào trong áo choàng lấy ra một bình thủy tinh giắt trong thắt lưng, dùng hết sức bình sinh nhảy về phía đại xà đang bò gần chỗ cậu, đem chất lỏng trong bình đổ hết vào miệng nó, như thể đã trải qua hơn nghìn lần luyện tập trước đó, Harry khẽ rung cổ tay, chiếc hộp đen nhỏ thuận lợi chảy xuống lòng bàn tay cậu, Harry mặc kệ vết thương vừa bị rắn độc cắn trên người của mình, nhân lúc đám người ở bãi tha ma chưa kịp phản ứng nhấn ngay nút trên thân hộp, đương nhiên lúc này, không ai chú ý tới trong đám Tử Thần Thực Tử có một kẻ đội mũ trùm đầu ngay khi Voldemort cởi trói cho Harry liền lủi ra xa, không ngừng lấy một giây liền độn thổ biến mất.
Những tiếng nổ khủng khiếp vang lên quanh bốn phía Harry, ngay cả cậu cũng chưa kịp ếm bùa Che Chắn lên người mình, thì đã bị vụ nổ áp đảo, đúng lúc đó, bỗng có một bóng đen nhào đến chỗ Harry, ôm chặt lấy cậu, trong khi lấy ra một bình thủy tinh đổ chất lỏng gì đó vào trong miệng cậu, đỡ cho cậu khỏi ảnh hưởng của vụ nổ.
Vụ nổ cũng chỉ diễn ra trong tích tắc, rất nhanh liền kết thúc, bãi tha ma lại yên lặng như lúc ban đầu, chỉ có điều khung cảnh đã hoàn toàn thay đổi. Harry lắc đầu, gian nan đưa tay dụi lỗ tai, hiển nhiên tiếng nổ quá lớn đã khiến cho lỗ tai cậu ong ong không nghe được gì. Ngay khi cậu định đứng dậy, thì cơ thể nặng nề bên trên nhắc nhở cậu về bóng đen đã đỡ trận nổ cho mình, thân thể hoàn toàn vẹn nguyên giúp cậu tỉnh táo nhớ lại trước khi vụ nổ xảy ra bản thân bị ép uống thứ thuốc gì đó, hình như là giải dược của độc xà… Nếu thế thì cái người vẫn đang che chắn trên thân thể cậu chính là…
Harry cố gắng đẩy cơ thể đang ở trên mình sang bên, để cậu có thể ngồi thẳng dậy, mặc cho bàn tay run rẩy cậu vẫn kiên trì đưa tay gỡ chiếc mặt nạ mà người đó đang mang. Lúc này, trông cậu ngoại trừ đám bụi đất bám trên người ra thì cũng không bị vụ nổ ảnh hưởng gì nhiều lắm —— chiếc dây chuyền trên cổ cậu, bùa Che Chắn cậu phóng ra cùng sự che chở của bóng đen này đã hoàn toàn giúp cậu giảm thương tổn đến mức thấp nhất.
“Severus?!” Giọng Harry lúc này tràn ngập sợ hãi cùng bất ngờ, sao Severus lại ở chỗ này? Sao anh lại đáp ứng lời triệu hồi của Voldemort?! Rõ ràng trong thiên văn miêu tả, Severus không xuất hiện mới đúng!
Harry bất an đưa ngón tay để dưới chiếc mũi ưng của Snape, may mắn, còn thở, chỉ là bị ảnh hưởng của vụ nổ nên hôn mê mà thôi. Harry thoáng thở phào một hơi, nhưng mà… cảm giác ướt át trên bàn tay đỡ phía sau lưng Snape của cậu, khiến trái tim Harry như đóng băng lại.
Cậu nóng vội nhưng nhẹ nhàng lật úp cơ thể Snape, phát hiện thấy sau lưng anh đã bị đám đá vụn va đập làm cho máu me đầm đìa, Harry cảm thấy khóe mắt nóng rực, không thể nói rõ tâm trạng lúc này là gì. Cậu lấy ra bình độc dược chữa thương thuận tay lấy ra từ văn phòng Độc Dược, cố cạy miệng Snape, thô lỗ ép anh uống hết bình thuốc. Vốn dĩ đây là Harry chuẩn bị cho chính mình, ngay cả thuốc giải độc, Harry cũng đã lấy một khối Sỏi Dê trong văn phòng Độc Dược để ngừa vạn nhất, chỉ có điều cậu không nghĩ tới Snape, người suốt thời gian qua vẫn luôn trốn tránh cậu, lại xuất hiện tại nơi này, càng không nghĩ tới anh cũng đã chuẩn bị sẵn thuốc giải độc cho cậu.
Không hổ là tác phẩm của Bậc thầy Độc dược, vừa uống xong thuốc, khuôn mặt Snape liền khá hơn rất nhiều, hô hấp cũng thông thuận trở lại, điều này giúp Harry an tâm hơn hẳn. Nhìn khuôn mặt nghiêm nghị đang hôn mê trong vòng tay mình, Harry có chút oán giận nói.
“Sao anh lại muốn tới nơi này, Severus?! Anh không phải gián điệp do Voldemort phái đến bên cạnh Dumbledore sao, anh không thể đứng yên ở Hogwarts à?! Sao lại lao vào, cho dù anh không lao đến, em cũng sẽ không sao cả! Cùng lắm thì chỉ bị thương chút xíu, gãy vài cái xương sườn mà thôi! Anh cho rằng cứu em như vậy là có thể an tâm rồi sao, không cần chịu trách nhiệm gì nữa? Không có cơ hội đâu, anh không thể đẩy em ra xa được đâu! Severus, em chỉ hận bản thân không phải là nữ nhân, như vậy ít nhất anh sẽ không vì em chỉ là một đứa con trai mà coi việc kia là ngoài ý muốn, nếu như em là con gái, có phải anh sẽ không vì việc kia mà trốn tránh em, sẽ chịu trách nhiệm với em phải không? Chuyện giữa nam với nữ, anh cũng làm không ít, tuy rằng lúc đó em đã cố áp đảo anh, nhưng cả thể lực lẫn chiều cao đều chênh lệch khiến em thất bại. Đừng trốn tránh em được không, chuyện ngoài ý muốn như vậy nếu đã có thể xảy ra lần đầu tiên, thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba! Em sẽ tìm ra phương pháp điều chế thuốc Sinh Tử, em đã từng đọc được nó trong thư viện trường Hogwarts, trước đây đã có loại độc dược giúp con trai mang thai, lần sau, lần sau lại phát sinh việc ngoài ý muốn, thử xem anh còn trốn tránh được nữa hay thôi, trốn tránh cỡ nào anh cũng phải chịu trách nhiệm với em…”
Từ xa truyền đến tiếng ‘phù phù’ cắt ngang lời Harry nói, cậu ngẩng đầu, hơi híp mắt nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy một người nam nhân mặc áo choàng đen vừa gỡ xuống mũ trùm đầu để lộ ra mái tóc bạch kim đang bước đến chỗ cậu.
“Chú Lucius, chú không bị vụ nổ ảnh hưởng sao?” Harry thản nhiên hỏi.
“Ách, ta không sao, dù sao việc nắp đặt số thuốc nổ này cũng là do ta tìm người làm.” Lucius có chút bối rối, bởi những điều Harry để lộ ra vừa rồi, tuy rằng ông đã sớm nghe con trai mình nói cậu bé Chúa Cứu Thế trẻ tuổi để ý bạn tốt của mình, nhưng mà… ông thật sự không ngờ hai người lại tiến triển nhanh đến vậy, người bạn lâu năm với vẻ ngoài nghiêm cẩn như cấm dục ngàn năm kia lại dám ‘ăn’ luôn vị Chúa Cứu Thế vẫn còn ở tuổi vị thành niên, lại còn định ‘không chịu trách nhiệm’, việc này giống như chỉ có lão phụ thân chết tiệt kia của mình làm mới đúng ( Mắt lạnh: – -! ). Có điều Severus cùng Kẻ Được Chọn… Một Kẻ Được Chọn Gryffindor nhưng lại giảo hoạt như Slytherin, nghĩ đến đây Lucius không khỏi đưa ánh mắt đồng tình cùng thương hại nhìn bạn tốt của mình. Đối tượng thật sự không được tốt lắm, trong giới quý tộc thuần huyết ai chẳng biết cách theo đuổi người trong lòng của gia tộc Potter, chỉ có thể dùng câu ‘sống chết không buông’ để hình dung! Charlus Potter là một ví dụ điển hình cho gia tộc toàn Gryffindor này, ông dùng mọi thủ đoạn cuối cùng mới kết hôn được với hòn ngọc quý giá Dorena của gia tộc thuần huyết Black, James Potter cũng phải dùng hết bảy năm bám dính không tha rốt cục mới cưới được hoa khôi của Gryffindor lúc đó, bây giờ tên nhóc Potter này lại coi trọng một người tính cách không tự nhiên, mở miệng là toàn lời mỉa mai khó nghe như Severus, hai người lại còn xảy ra ‘ngoài ý muốn’, tuy Lucius rất hoài nghi nó có đúng là ngoài ý muốn thật hay không, nếu vậy, dựa vào tính di truyền của gia tộc Potter thì… Severus sớm hay muộn cũng sẽ trở thành ‘chiến lợi phẩm’ cho gia tộc Potter mà thôi. Khá thật, thuốc Sinh Tử, đó là món thuốc có từ ngàn năm trước khi giới muggle vẫn còn không ngừng diệt trừ pháp sư, dân số pháp sư không ngừng giảm mạnh, món thuốc có thể tăng tỷ lệ mang thai của các nữ pháp sư cũng như giúp các nam pháp sư có cơ hội, tuy không lớn, mang thai, xem ra tiểu thiếu gia Potter để có thể ở chung một chỗ với Severus đã bất chấp tất cả rồi, chờ đến khi trở lại trang viên, rảnh rỗi, thử đến thư phòng gia tộc Malfoy tìm chút sách xem sao, dù sao Potter cũng là người hợp tác với mình, đúng không nào? ( Mắt lạnh: ngươi muốn xem náo nhiệt thì có! )
“Severus, anh ấy không có việc gì chứ?” Harry biết Lucius đã nghe được những lời mình vừa nói, cũng đã biết được quan hệ giữa cậu với Severus, cho nên cậu rất tự nhiên gọi Severus bằng tên thánh.
“Tạm thời không có việc gì, có điều vẫn cần được điều trị đúng cách, vụ nổ vừa rồi chắc chắn đã ảnh hưởng không nhẹ đến nội tạng anh ta, còn cả vết thương trên lưng, tất cả đều cần đến những Lương Y chuyên nghiệp tiến hành trị liệu.” Lucius dùng đũa phép kiểm tra một chút thương thế trên người Snape nói tiếp, “Lúc đó Severus không kịp ếm bùa Che Chắn, cho nên thương thế không nhẹ, có điều thứ thuốc cháu vừa cho anh ta uống cũng giúp thương thế tạm thời ổn định.”
Nghe xong Lucius nói, Harry mới thực sự thả lỏng, “Voldemort đâu? Vụ nổ có giết được hắn không? Hoàn toàn không!”
“Ta nghĩ hắn đã chết hoàn toàn rồi”, Lucius vén ống tay áo bên trái của mình lên, lộ ra làn da sạch sẽ không chút tì vết, tâm tình ông lúc này tương đương phức tạp, tuy Harry vẫn không ngừng nhắc nhở ông, thậm chí còn có chút cường điệu về thuốc nổ của giới muggle rất kinh người, nhưng cứ nghĩ đến tên pháp sư Hắc Ám nhất thế kỷ đến tên cũng không ai dám gọi đó lại chết dưới —— đống thuốc nổ của Muggle, cho dù Dấu Hiệu Hắc Ám đã biến mất, Lucius cũng khó mà cảm thấy thoải mái được, “Harry, sao cháu lại nghĩ được ra cách sử dụng… thuốc nổ của Muggle?”
“Từ nhỏ cháu đã lớn lên trong thế giới Muggle, đối với những… thứ này cũng có chút hiểu biết.” Harry hàm hồ nói, cậu không thể nói cho Lucius biết tất cả điều này là cậu học trong thiên văn được, cho dù trong thời gian nghỉ hè cậu cũng có tìm đọc thêm từ những cuốn sách về quân sự của giới Muggle để biết thêm về phương diện này, nhưng kết quả cuối cùng vẫn không khỏi khiến cậu choáng váng. Có thể nói Muggle đã có những bước tiến vượt xa giới Pháp thuật. Mà Lucius lúc này cũng đang nghĩ điều tương tự, cho nên sắc mặt cũng không vì Chúa Tể Hắc Ám bị đánh bại mà tốt hơn chút nào.
“Chú Lucius, về phía Bộ Pháp Thuật không biết chú chuẩn bị đến đâu rồi?” Đã không còn Chúa Tể Hắc Ám uy hiếp, để sau này có thể sống hạnh phúc bên Severus trọn đời, thì có một người hợp tác nắm giữ được Bộ Pháp Thuật thật sự rất có lợi, nhất là khi cả cậu lẫn Severus đều không có dã tâm.
“Cháu nói thử xem?” Lucius thoáng buông tâm với thứ vũ khí nguy hiểm của Muggle, kiêu ngạo nâng cằm, nói, “Nhờ cháu đã cứu được lão Barty Crouch, điều này chính là đòn chí mạng để hạ bệ Fudge, nhưng mà cho dù Chúa Tể Hắc Ám không còn, thì Dumbledore vẫn ở đó!”
“Yên tâm, Dumbledore…” Từ xa truyền đến tiếng bước chân cùng tiếng nói ồn ào cắt ngang lời Harry nói, hiển nhiên, tiếng nổ quá lớn đã kinh động đến đám dân quanh vùng, Harry khẽ nhíu mày, đưa tay quơ lên tóc, lấy ra một con bọ cánh cứng, nói: “Hay là để quý cô Rita đây giúp đỡ chú một tay trong việc thu hoạch chiếc ghế bộ trưởng, dù sao cô ấy cũng đã chứng kiến tận mắt rất nhiều việc, cụ thể như thế nào, cháu nghĩ đây là sở trường của chú. Hiện tại, chú có thể đưa Severus về chữa trị không? Cháu có thể tự mình quay về Hogwasrts!”
Nghe từ xa truyền đến tiếng người, Lucius gật đầu, đưa tay nhận lấy con bọ cánh cứng không hề nhúc nhích, rõ ràng, quý cô bọ cánh cứng này đã bị kinh hách không nhỏ, sau đó ông nâng lên Snape lập tức Độn Thổ.
Harry nhìn thoáng qua quang cảnh hỗn độn của nghĩa địa, cậu cũng không định để một đám người Muggle truy hỏi. Nhưng mà đến khi Harry chuẩn bị ly khai, thì cậu mới giật mình nhận ra, hiện tại cậu vẫn chưa biết Độn Thổ, mà thứ duy nhất có thể giúp cậu trở về lúc này —— Chiếc Cốc Lửa, đã bị trận nổ chôn vùi nơi nào không rõ…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]