Chương trước
Chương sau
“Sirius!” Harry khoái trá phất phất tay, chạy hướng nam nhân tóc đen vẻ mặt hưng phấn đứng chờ tại sân ga, trong lòng khẽ thở phào, vì tạm thời trốn tránh được Hermione truy vấn. Từ lúc Harry mang theo tất cả hành lý rời khỏi tháp Gryffindor sau, Hermione vẫn mãi hỏi cậu hiện tại ở nơi nào, còn không ngừng tìm cách khuyên giải cậu trở về tháp Gryffindor, luôn nói cậu dùng phương pháp trốn tránh là hoàn toàn sai, hơn nữa giáo sư McGonagall đã có một cuộc nói chuyện với các học sinh khác, cho nên mọi người sẽ không tìm mọi cách đối phó cậu như trước nữa. Đối với sự quan tâm của Hermione, Harry rất cảm tạ, nhưng mà cậu hiện tại đang ở một mình, không còn bị tiếng ngáy hay những lời trêu chọc làm phiền nữa, cuộc sống của cậu tương đương tự tại, kỳ thực cậu cũng có thể nói với cô mình đang ở nơi nào, nhưng không hiểu sao, từ sâu trong nội tâm cậu không muốn người khác nhìn thấy hình ảnh căn phòng của mình, cho dù là Hermione cậu cũng không nghĩ cho cô biết. Bởi vậy, khi Hermione ở trên xe lửa không ngừng ép hỏi, Harry vẫn luôn có lệ trả lời, ngay lúc thấy sắp cầm giữ không được , thì hoàn hảo xe lửa tới trạm.

“Harry!” Sirius hiện tại thân thể đã tốt lên rất nhiều, chí ít không còn gầy đến đáng sợ như xưa nữa, nhìn chung cũng có điểm hút hồn nữ sinh, y khoái trá ôm lấy Harry, Lupin đứng sau y mỉm cười ôn hòa nhìn hai người.

“Sirius, đây là Hermione Granger, bạn tốt của con.” Chờ Sirius buông ra mình, Harry xoay người chỉ vào Hermione đứng sau, giới thiệu, “Hermione, đây chính là giáo phụ mình, Sirius Black.”

“Ngài khỏe, Black tiên sinh.” Hermione lễ phép cúi thấp đầu, có chút hiếu kỳ đánh giá người nam nhân trước mắt nghe nói y đã một mình trốn thoát khỏi Azkaban.

“Cô bé chính là Granger mà con hay nhắc tới sao Harry? Mong muốn hai đứa ở lại nhà ta nghỉ lễ Giáng Sinh khoái hoạt.” Sirius có chút ám chỉ nhìn thoáng hai đứa một chút, sau nhận lấy hành lý của Harry, nói với Lupin, “Hey, mơ mộng ngớ ngẩn, đồ của cô bé giao cho ngươi.” ( Min: Haizz, dịch chuẩn là ánh trăng, nhưng nghe không quen tai, nên mình lấy tên như bản chính )

“Được, chân nhồi bông.” Lupin nhấc hành lý Hermione lên, ôn hòa nhìn cô bé, “Granger, nhờ trò nắm lấy cánh tay ta, nhân tiện hãy chuẩn bị cho tốt bởi phương thức đi lại tiếp theo của chúng ta sẽ có chút khó chịu.”

“Phiền ngài, giáo sư Lupin.” Hermione có chút câu nệ nắm lấy cánh tay Lupin, sau đó liền cảm thấy bị đè ép giống như có ai đó dùng móc câu kéo cô qua một cái ống nhỏ tý hin, khiến cô phải bám Lupin thật chắc mới không bị ngã sấp xuống đất, cô sắc mặt tái nhợt nhìn phía trước Harry cũng vẻ mặt như muốn nôn mửa nắm chặt cánh tay Sirius, nhận ra bọn họ đã không còn ở nhà ga, mà quang cảnh bốn phía đề vô cùng xa lạ, quả thật là phương thức đi lại khó chịu, Hermione âm thầm thề, cô sẽ không bao giờ… dùng phương thức đi lại này thêm lần nào nữa!

Sirius rút ra đũa phép chỉ vào một bức tường gõ gõ một chút, trong một thoáng, bức tường trống giống như mặt nước cuộn sóng, một cánh cửa có chút rách nát cùng nắm đấm cửa bằng đồng hiện ra trên bức tường, sau cánh cửa xuất hiện một gian phòng ở nhìn qua có chút lâu năm chưa tu sửa nhưng cũng có thể thấy được nó trước kia đã từng vô cùng xa hoa.

“Hoan nghênh tới nhà cũ dòng họ Black, tuy rằng ta không thấy nơi này có cái gì tốt.” Sirius xoay người, đưa tay ra trước, trong mắt vẫn mang theo tia nhìn chán ghét.

Đẩy cửa, Sirius mang theo Harry cùng Hermione đi qua một đoạn hành lang có chút hôn ám, sau khi tới phòng khách, y lớn tiếng kêu: “Kreacher! Kreacher!”

Một Gia Tinh vẻ mặt già nua ngay lập tức xuất hiện trước mặt bọn họ, đôi mắt to như hai trái banh tennis màu vàng nâu của nó lướt qua mọi người, trong miệng lẩm bẩm: “Chủ nhân là đứa con nghiệt chủng khiến nữ chủ nhân thương tâm không thôi, bây giờ hắn còn kéo theo ai tới đây… máu bùn… Người sói…”

“Kreacher, câm miệng!” Sirius nghiêm khắc ngắt lời nó nói, khuôn mặt Lupin đã có chút tái nhợt, “Hừ, mang tất cả hành lý ở cửa vào khách phòng!”

“Vâng, chủ nhân.” Kreacher đáp lời Sirius, lại bắt đầu lầu bầu, “Đứa con nghiệt chủng của nữ chủ nhân bắt Kreacher tội nghiệp phục vụ cho một máu bùn, nếu thấy đứa con nghiệt tử này, nữ chủ nhân sẽ thương tâm biết bao…”

Nhìn lão Gia Tinh dần tiêu thất, Sirius có chút khó xử nhìn Harry cùng Hermione, “Xin lỗi, Kreacher bị mẫu thân ta ảnh hưởng nhiều lắm, mà mẫu thân ta sớm đã điên rồi, từ sau khi dòng họ Black tuột dốc, mấy đứa không cần lưu ý Kreacher hồ ngôn loạn ngữ.”

“Không, không có gì, đầu óc Gia Tinh nào cũng đều có chút bất bình thường.” Harry nhún vai, “Đã từng có một Gia Tinh nói muốn cứu con, kết quả thiếu chút nữa thì giết con.”

“Harry!” Hermione không tán thành liếc Harry một cái, sau đó nhiệt huyết nói, “Đó chính là Gia Tinh sao? Nghe nói chúng là người hầu cho các gia đình pháp sư, ta từng đọc trong sách, thấy nói Gia Tinh mang trong mình loại ma pháp rất đặc biệt, chúng nó đặc biệt giỏi việc gia vụ…”

“Úc, Hermione, ta có thể gọi cháu Hermione sao?” Sirius có chút đau đầu cắt đứt Hermione giảng bài, đồng tình nhìn Harry, “Hogwarts là nơi hội tụ nhiều Gia Tinh nhất giới Pháp Thuật, nếu cháu có hứng thú, cứ đến cù cù trái lê trên một bức tranh tĩnh vật đặt tại hành lang hướng hầm ngầm, cháu sẽ thấy rất nhiều Gia Tinh ở đó.”

“Thật vậy chăng?” Hermione cảm thấy vô cùng hứng thú hỏi lại.

“Đương nhiên, không ai hiểu biết Hogwarts bằng chúng ta đâu, phải không, mơ mộng ngớ ngẩn?” Sirius đưa tay khoác lên vai Lupin, nói đầy ẩn ý.

“Cũng đúng.” Lupin thấy không ai chú ý tới lời Kreacher vừa nói, thở phào một hơi, một lần nữa ôn hòa nở nụ cười, “Bất quá, hiện tại hai anh em sinh đôi nhà Weasley cũng rất không sai.”

“Sirius, con có thể đi xem quanh căn phòng này cùng Hermione một chút không?” Harry nhìn quanh bốn phía, đang nhìn đến chiếc tủ kính đựng đồ vật đặt ở góc phòng, ánh mắt toát ra tia sáng lạ rồi liền biến mất.”

“Sợ là không được đâu, Harry.” Sirius có chút tiếc nuối nói, “Gian phòng khách này ta cùng mơ mộng ngớ ngẩn thật vất vả mới dọn dẹp được, đương nhiên còn có hai phòng ngủ trên lầu hai. Nói thật ra, căn nhà này đã bị bỏ hoang rất nhiều năm, Kreacher không quét tước nó, trong căn nhà có rất nhiều vật phẩm hắc ma pháp, ta cũng không thể để mấy đứa một mình thăm dò nó được, không khéo gặp phải điều gì nguy hiểm.”

Harry có chút chán nản, nếu như bị hai người giám sát tham quan, cậu cũng không thể có cơ hội trộm thứ gì, nhỡ bọn họ có phát hiện cậu cũng không thể giải thích thỏa đáng. Hermione cũng hơi thất vọng, cô đối với những gì liên quan pháp thuật đều rất hiếu kỳ.

Nhìn dáng dấp hai đứa trẻ ủ rũ, Sirius suy nghĩ một chút, “Nghe nói cháu rất thích đọc sách phải không Hermione, ta nghĩ hai đứa sẽ thích thư phòng trên lầu hai, bất quá nơi đó còn chưa quét dọn qua, vô cùng bụi bặm.”

Hermione vừa nghe đến sách, hai mắt tỏa sáng, “Không có việc gì, cháu không ngại tỉ mỉ quét tước giúp chú, hay là chú có thể cho cháu mượn vài cuốn về được không, dù sao thời gian nghỉ lễ cũng không nhiều.”

“Không thành vấn đề, thư phòng ở đó cũng chẳng ai tới xem.” Sirius tùy tiện nói.

“Chân nhồi bông!” Lupin có chút không tán thành vỗ vỗ Sirius, bên trong thư phòng cũng có rất nhiều cuốn liên quan đến hắc ma pháp, những thứ đó không thể cho hài tử xem.

“Yên tâm đi, mơ mộng ngớ ngẩn, Hermione biết tự chọn lựa!” Trong lòng Sirius, hắc ma pháp tuy tà ác, nhưng vô tình học một chút cũng chẳng hại gì.

“Sirius, con có thể đến thư phòng chọn vài cuốn sách sao?” Harry hai mắt cũng tỏa sáng, tàng thư dòng họ Black, hay nhất có thể chọn ra hai cuốn sách về Độc Dược, cậu cùng đang phát sầu không biết tặng quà Giáng Sinh gì cho Snape đây!

~~ Hết chương 29 ~~

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.