Thời tiết rất lạnh, Hoa Điêu Lục Chính bắt đầu lên kế hoạch kết hôn vào mùa xuân. Sở Giới, Lâm Hòa Khiêm và Khổng Bồi vẫn thường liên lạc với nhau, chỉ có Thái Dương vẫn như trước không nhận được bất kỳ tin tức gì của anh, cô cũng không viết thư cho anh… nói quá sâu, sợ Khổng Bồi sẽ trốn chạy đến chân trời góc biển không về bên cô nữa; nói quá cạn, sợ gió nhẹ mây trôi ủy khuất trái tim mình. Nên cứ như vậy lặng lẽ nghĩ về anh với những nhớ thương đong đầy.
Ngày ngày thu thập chứng cứ, lên tòa, tập thể dục, tụ tập với Hoa Điêu Đồng Nhan, giúp Bàng Đức dọn dẹp quán bar, hết việc này đến việc khác, tham gia các khóa học chuyên ngành và tiếng Anh, làm một cuộc điều tra nghiên cứu về nguồn gốc tâm lý tội phạm, cuộc sống bận rộn mà phong phú. Chỉ có những đêm sâu không người, một mình tĩnh lặng, lại nhớ đến vòng ôm ấm áp đầy khoan dung của Khổng Bồi, nhớ da diết.
Buổi sáng thức dậy, Thái Dương kéo rèm cửa sổ ra thấy ngoài trời là một màu tuyết phủ trắng xóa. Tâm trạng bỗng cảm thấy khoan khoái, cô mặc chiếc quần jean ôm giản dị, chiếc áo len cổ lọ rộng dài, khoác bên ngoài chiếc áo khoác dày ấm áp, đeo găng tay màu cam rồi đi ra ngoài.
Không khí rất lạnh, hơi thở phả ra lãng đãng như sương như khói. Tuyết vẫn chưa ngừng rơi, từng hạt nhẹ nhàng lơ thơ bám vào tóc vào áo và đáp xuống mặt đường đang tích dày những lớp tuyết lấp lánh, giẫm chân lên nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-em-yeu-anh/21540/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.