Lục Chính và Hoa Thường gặp nhau trong một tiệm sách, Hoa Thường gầy hơn trước rất nhiều, nơi đồng tử trong trẻo đó vương chút buồn bã nhưng tinh thần vẫn rất tươi sáng. Cô bé cố dẹp bỏ chút tình cảm mới chớm, duỗi cánh tay đầy thân thiện bắt tay Lục Chính: “Thầy Lục, hoan nghênh thầy làm anh rể của em.”
Lục Chính biết đứa trẻ ngây thơ này đã dần trưởng thành, không khỏi vui mừng: “Hoa Thường, cố gắng học thật giỏi, nhất định sẽ có một nam sinh tốt nhất thích em.”
“Thầy cũng hãy đối xử tốt với chị em, mẹ nói chị ấy đã phải trải qua rất nhiều đau khổ.” Hoa Thường dần cởi mở hơn: “Em nhắc thầy với ba mẹ, bọn họ vui lắm, hy vọng có thể cùng nhau ăn một bữa cơm. Nhưng chị ấy cứ chặn trái chặn phải, sợ bọn họ làm phiền thầy.”
Lục Chính biết Hoa Điêu không muốn anh cảm thấy bị áp lực, anh bật cười, người phụ nữ này, đối với bản thân mình hoàn toàn không có chút lòng tin nào.
“Tuy thầy không còn dạy chúng em nữa, nhưng…” Hoa Thường mỉm cười chăm chú nhìn Lục Chính: “Có rất nhiều người nhớ thầy.”
***
Dựa theo nghề nghiệp đạo đức, Thái Dương không được phép trực tiếp đứng ra đảm nhận vụ án của Bàng Đức, mà chuyển cho một đồng nghiệp khác trong văn phòng tiếp nhận thay. Nhưng cô hy vọng có thể làm được chút gì cho người đàn ông khí khái này, nên đã mạo hiểm làm trái với quy định, kết hợp với đồng nghiệp kia, bí mật chuẩn bị hồ sơ bào chữa cho anh ta. Người đồng nghiệp đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-em-yeu-anh/21535/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.